Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 176

"Được."

Long nghe lời Ngri đi vào lán. Lúc này anh cũng chỉ muốn ở gần bên cô thôi.

"Anh ngồi xuống giường đi. Để em rót nước cho anh." 

"Ơ thôi, không cần đâu. Anh không muốn uống nước."

"Vâng."

Ngri nghe Long chối thì cũng không rót nữa. Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn, lấy trong túi ra một ống tre nước nhỏ có nút kín bằng lá cây. 

"Gì thế em?"

"Là thuốc nước của dân tộc em. Thuốc này hiệu nghiệm công dụng lắm. Nó giúp người bị đau đầu đỡ choáng đỡ đau hơn hẳn. Ama em cũng hay dùng để xoa bóp chân tay nữa, hay là bây giờ em cho anh uống xem sao nhé. Anh uống thử đi."

Không kịp mở lời từ chối, Ngri nhanh nhảu mở nút lá ra ngoài, xong đoạn rót vào chiếc cốc nhỏ ở trên bàn bên cạnh mình luôn, mang lại đưa lên miệng Long. 

Long nhìn vào chiếc cốc, khá ái ngại.

"Uống có tác dụng lắm hả?"

"Dạ phải. Bà con chỗ em ai cũng dùng thuốc này hết. Từ đời này qua đời khác rồi. Hiệu nghiệm lắm. Thuốc này phải trèo lên núi cao mới lấy được lá, đem đun sôi với đủ loại thuốc quý ở bản, hai ngày liên tiếp chắt đi đổ lại trên bếp mới có được đấy. Anh nhìn này." 

Nói đoạn, Ngri xoè bàn tay còn lại không cầm cốc ra cho Long xem. Bàn tay khá trầy trụa với những vết xước máu đỏ dài, trông khá kinh.

"Em trèo lên núi suýt chút ngã mấy lần rồi. Mới có ít thuốc như thế này đấy. Với cả, anh bệnh lạ. Cô quân y kia cũng bảo không rõ chữa được hay không, biết đâu đấy em lại cho anh uống thuốc này, anh nhanh khỏi bệnh thì làm sao? Em khó khăn vất vả lắm đấy."

Nghe Ngri nói xong, hai mắt cô rưng rưng, làm Long bối rối lắm. Bốn mắt nhìn nhau tường tận, như xoáy sâu vào tâm khảm nhau vậy. 

Trong đầu Long lúc này lại văng vẳng giọng nói kì lạ của người phụ nữ già. Giọng khàn khàn, thều thào như muốn đứt hơi đến nơi.

"Yêu đi... Yêu đi... Nhất định sau này hai người sẽ nên duyên vợ chồng."

Giây phút bất chợt, Long không làm chủ được mình, mủi lòng, cứng ngắc đưa tay lên, chạm khẽ vào lọn tóc xoà trước mặt Ngri, vén ra đằng sau. Tay còn lại nhận cốc nước của Ngri, đưa lên khoé miệng. 

Thứ nước lỏng sẫm màu, đậm đặc, tựa như máu, có mùi ngai ngái tanh tanh rất khó chịu.

Như mùi của máu động vật cắt ra rồi bỏ vào đây vậy.

Long nhăn mặt lại, uống ực một hơi, nuốt cạn một cốc nước này. 

Thốt nhiên lồng ngực anh nóng ra như có lửa.
Bình Luận (0)
Comment