Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 184

Nói xong ông liền thở dài một cái. Thật là, nếu như con gái ông đã có tình cảm với người này như vậy, thì tuyệt đối bằng mọi giá ông phải giúp cậu ta phá giải hoàn toàn loại bùa này.

Thầy Liên vuốt vuốt chùm râu dưới cằm, lại đứng lên cạnh giường, quan sát thần sắc của Long.

Ngũ quan đều tím tái thâm đen, có lẽ do máu hồng hoàng đang ngấm vào mạch máu lan ra khắp cơ thể, cơ thể đang cố gắng chống chọi lại với nó. Việc cần làm bây giờ là chặn tất cả những mạch máu vận chuyển đi. 

"Liên, đưa thầy bộ kim châm, thầy để trong túi vải."

Liên nhanh tay chạy lại, đưa cho thầy mình một chiếc hộp bọc bằng vải nhiễu. Ông cầm lấy, cẩn thận gỡ ra, châm cứu vào các huyệt đạo trên người Long.

"Được rồi. Tạm thời là tối nay tới sáng cậu ta sẽ không sốt hay co giật gì nữa đâu. Thầy đã bít kinh mạch vận chuyển máu độc rồi. Hồi chiều cậu ta đau đớn như vậy là do máu hồng hoàng ngấm vào mà cơ thể đang kháng cự đấy thôi. Nhưng có thể thầy phải thức qua đêm để làm phép." 

"Thế giờ phải làm gì nữa hả thầy?"

Thấy điệu bộ con gái thất thểu ngẩn ngơ, thầy Liên đau lòng lắm, hai đêm con liên tiếp vượt núi đi đi về về. Thú thật là khi Liên vào đội thanh niên xung phong, ông không hề muốn chút nào. Nhưng biết làm sao được, ai cũng yêu Tổ Quốc mình đấy thôi, thi thoảng Liên có gửi thư về cho thầy u, nhưng hai ông bà già ở nhà nhớ con lắm. Nên là lúc sáng sớm ông mở cổng phơi thuốc, nhìn thấy người nào thật giống con gái mình ngoài cửa, hai vợ chồng ôm nhau nhoè cả mắt, cứ tưởng là lại nhìn nhầm người nữa cơ. Nhà có một mụn coi, lại chẳng không thương không xót.

Ông lấy tay xua xua đi, tỏ ý không cần. 

"Con gái, con đi nghỉ ngơi đi. Thầy cần một người ở đây giúp thôi."

"Nhưng mà..."

"Để cháu, để cháu giúp cho. Liên em nó đi đường xa, mệt thế này không được thức nguyên đêm nữa." 

Sen đứng cạnh thì hăng hái lắm, giơ tay ra xung phong đầu tiên.

"Tốt. Con gái, nào, lại đây phụ thầy một số thứ nhé."

Liên được chị em quân y đưa về phòng chợp mắt. Tuy biết là mình không thể yên tâm mà ngủ được, nhưng vẫn cố nhắm mắt lại cho hệ thần kinh đang căng như dây đàn của mình được thoải mái. Mấy ngày nay, trèo đồi vượt núi đã nhừ nát cả đôi chân của cô rồi. 

Ở trong lán lúc này còn thầy Liên và Sen. Sen không hiểu vì sao mình thấy thầy của Liên có gì đó bí ẩn kinh dị lắm.

"Giờ làm gì nữa à?"

"Ha ha, thầy bảo này con gái, thầy không đáng sợ như các thầy pháp kia đâu. Con cứ thoải mái. Gọi thầy là thầy như Liên gọi là được rồi." 

"Vâng."

"Giờ nhanh xuống đem cho thầy hai cây đũa vót bông, một bát cơm trắng và một quả trứng gà luộc. Nhanh con nhé."
Bình Luận (0)
Comment