Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 199

"Con... Con đi lạc ạ. Hẹn với bạn là gặp nhau ở chỗ khác nhưng lại lạc ở đây."

"Ồ ồ, thế ư?"

Bàn tay của Lâm nắm chặt lấy túi bùa, hơi chếch về phía sau ngăn không cho bà lão thấy. 

Tất nhiên, hành động này không thể qua mắt được bà ta.

Đôi mắt đục ngầu nhưng rất lanh lợi, khẽ liếc một cái, coi như không thấy hành động của Lâm.

"Có cần ta dẫn tới chỗ đấy hay không?" 

"Dạ, thôi không cần đâu ạ."

Lâm lắc đầu nguầy nguậy, gạt phắt ý định kia đi. Trong đầu anh bây giờ chỉ mong sao có thể nhanh gặp Liên để mau chóng kết thúc nhiệm vụ. Anh cố bước nhanh về phía ngược hướng bà lão.

"Nhầm đường rồi. Hà hà... Đã bảo để bà dẫn đường cho..." 

Lâm tính từ chối nữa, thế nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy bà lão bước rất nhanh theo cậu.

Đúng là đáng sợ, nhìn dáng đi nhanh nhẹn thế này, ai dám nói bà ta mới bị đau chân hôm trước?

"Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?" 

"Dạ? Ai ạ?"

"Ta hỏi là mọi người trong đoàn vẫn khoẻ chứ? Có ai bị ốm hay không?"

"Không có ạ." 

Lâm mím môi không biết nói sao. Bà lão thật đáng sợ.

"Trời nắng quá nhỉ. Phó đội trưởng này, ta hỏi anh, có phải anh thuộc mệnh kim không?"

"Sao... Bà biết ạ?" 

Lâm mở to mắt nhìn bà lão cảnh giác, trái lại, bà ta cười rất sảng khoái một tiếng.

"Ta là thầy pháp ở đây, mọi việc ma chay cúng tế của dân làng đều do ta làm ra cả. Nên được cái biết ngày mà thôi. Chứ không có tài cán gì, không có gì hết..."

Bà lão vừa đi vừa lắc đầu. Lâm thấy ghê lắm. Thừa nhận mình là bà thầy cúng trong làng? Ý muốn nói rằng mình là người đã giúp con bé Ngri kia làm bùa hay sao? 

"Anh nghĩ cái gì thế? Sao cứ ngẩn người ra."

"Không có gì đâu ạ."

Lâm lắc đầu. Bà ta nhìn chằm chằm Lâm một hồi lâu, lại thều thào. 

"Hợp, hợp lắm."

Anh giật mình cảnh giác.

"Sao cơ ạ?" 

"Không có gì."

Bà ta lại tiếp tục xua tay gạt Lâm ra tỏ ý không có gì thật. Anh thấy khó hiểu thực sự.

"Anh Lâm." 

Liên đứng dưới bóng cây từ xa, đang chán ghét Ngri bên cạnh, thấy Lâm lại gần thì vẫy tay hớn hở.

Nhưng nụ cười chưa được bao lâu đã bị khựng lại.

Bà già kia là ai? 

"Ami!"

Không để Liên định thần được gì đang xảy ra, Ngri liền lập tức chạy nhào tới bà già kia, ôm lấy ôm để. Lâm thấy Liên thì chạy nhanh về phía cô.

"Liên, Liên, anh tìm em mãi. Mau về thôi." 

"Bà ta là ai?"

Liên nói nhỏ vào tai Lâm đủ cho anh nghe thấy.

"Đây là mẹ nuôi của em." 
Bình Luận (0)
Comment