Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 221

Ba người trẻ đi vào bên trong bản. Dọc đường đi không ai nói với ai câu nào, thi thoảng Sen phá vào vài câu để bớt im lặng, nhưng đổi lại vẫn là bầu không khí ngượng ngập từ đôi trẻ bên cạnh.

Sen vừa đi đường vừa hậm hực. Thật quá đáng. Tại sao cô lại phải đi với hai người này?

"Tới nơi rồi." 

Liên nhìn phía xa xa, thấy có ảnh lửa nhập nhoè, trời đã bắt đầu tối.

"Con chào mọi người."

Liên cúi đầu xuống, ba người được một người đàn ông trung niên tới, dẫn vào trong, nơi đặt xác của hai người kia. 

Hai cỗ quan tài bằng gỗ lớn được đặt giữa phòng đậy chặt, xung quanh là nến, hoa cùng những vật cúng khác. Mùi hương nhang kì lạ của dân tộc này phảng phất nơi mũi, khiến cho những kẻ ngoại đạo như Long cảm thấy rùng mình.

"Các anh chị đều là khách ở tới thăm cha tôi, mời lại đây thắp hương, sau đấy tôi sẽ dẫn hai người tới nơi dành cho khách. Trời đã tối rồi, tốt nhất không nên đi rừng về nữa."

Cha tôi? Đây là con trai trưởng của già làng ư? Vậy đây là... Anh của Ngri? 

Cũng đúng, Ngri từng nói cô là con út trong nhà, không thể có một mình cô là con được.

Sau khi thắp hương xong, ba người lại được dẫn tới chiếc lán đối diện.

"Lâm! Lâm!" 

Trong lán ánh lửa mờ mờ, có bóng người ngồi bên trong, Sen từ xa có thể nhận ra ngay, cái bóng ngu ngu ấy không phải của anh ta thì của ai?

"Ơ? Sen? Liên? A... Long? Anh khỏi rồi à?"

Lâm ngơ ngác ngồi dậy. Khi thấy Liên anh vui lắm. Long nữa... 

"Tôi khỏi rồi. Bùa đã giải xong, tất nhiên phải khỏi chứ."

Nói đoạn, Long nhỏ giọng lại.

"Mấy người có biết từ chiều tới giờ tôi không dám đi ra ngoài, chỉ vì sợ bị phát hiện không? Tôi còn ám ảnh xác của bà già kia tới độ nhắm mắt là nhìn thấy nữa." 

Lâm nhăn mặt lại rùng mình. Lại bảo không sợ đi. Cứ thử ngồi canh xác một bà bà yêu quái cả buổi chiều chờ người tới giúp, lại phải nhìn người ta bỏ vào quan tài.

"Đừng sợ." - Liên đặt tay lên vai Lâm, cười cười - "Lát nữa về em sẽ cho anh uống thuốc an thần, ổn ngay thôi."

"Được." 

Lâm hít một hơi thật sâu. Liên nói thế thì còn gì bằng nữa.

Sen đứng cạnh, gạt phắt tay Liên ra.

"Giờ phút này thì an thần gì? Hãy lo sống sót tới sáng mai đi." 

"Ừm."

Long thấy thế cũng đồng tình.

"Cả buổi chiều nay tôi ở đây, không thấy có người nào rơi giọt nước mắt nào hết. Mọi người cứ bình thường chuẩn bị làm lễ, mọi người nói xem, có phải là do khác dân tộc nên tục họ khác?" 
Bình Luận (0)
Comment