Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 239

"Con hỏi này..."

"Ừ? Khoan đã. Mày mà hỏi linh tinh tao cho một cái điếu vào mặt."

"Con biết rồi." 

Hoàng nhăn nhó nhìn thầy mình. Cứ hở tí là đòi đánh, thầy có còn là thầy của cậu không? Độc ác thực sự.

"Có gì mau hỏi nhanh đi."

"Thế này nhé thầy. Nếu như vong ma bình thường chỉ có thể gây ra bóng đè cho người, vậy có chuyện vong ma này gây ra được những vết thương trên người hoặc những thứ gì đại loại thế hay không?" 

"Hử? Sao tự nhiên mày lại đi hỏi thầy cái này?"

"Con... Con muốn biết thôi. Thì thầy cứ trả lời trước đi."

"Tất nhiên là có rồi. Vong ma nào mà ở lâu, hoặc ở gần những nơi có âm khí dày đặc sẽ phát triển oán tính và có khả năng gây sát thương người khác." 

"Vâng."

"Sao lại hỏi mấy vấn đề này? Ở đâu? Chỗ nào có?"

"Dạ không. Là tại vì... Tại vì hồi tối qua con xem phim kinh dị, nên thấy thế mới hỏi thầy..." 

"Đã nói rồi. Xem ba cái thứ tào lao đó làm gì? Xem thật ngoài đây có phải là vừa có kinh nghiệm vừa mãn nhãn hay không? Không có gì để hỏi nữa về phòng nghỉ ngơi đi. Chiều nay đi làm lễ động thổ làm nhà cho người ta. Không đến lúc thầy mày kêu lại la làng lên."

"Con biết mà biết mà."

Hoàng cười trừ, chào thầy Long rồi đóng cửa đi ra ngoài. Sợ ở lâu với lão thêm lúc nữa, kiểu gì cũng phun ra hết mọi chuyện cho coi. 

Trong phòng, lão Long nhìn ra cánh cửa vừa đóng, hút một điếu thuốc lào, thở dài lắc đầu.

"Cũng phải tới lúc cho nó tự do đi làm mấy chuyện chứ. Giấu thầy được thì cứ giấu. Miễn sao an toàn và có kinh nghiệm là được."

Cũng không hiểu tại sao, Hoàng tiếp thu mọi thứ ông dạy cho rất nhanh. Từ những cái nhỏ nhất cho tới cái lớn nhất, kể cả những chuyện ông không kịp dạy cho nữa, đều được cậu tiến hành bừa theo đầu óc của mình, nhưng đa số đều có công dụng. 

Như kiểu bản năng của Hoàng vốn là một pháp sư từ lâu rồi vậy.

Còn cả... Cao Tuệ Mẫn nữa. Nữ câu quỷ từng cứu ông một mạng thời còn trẻ, theo lời sư phụ ông, tức là thầy Liên thì cả cuộc đời ông chỉ gặp có đúng hai lần. Vậy hà cớ gì từ khi Hoàng xuất hiện, nữ câu quỷ mang tội của âm gian kia lại hay giáp mặt với nhau?

Là do lão Long có phúc hay là do trời quyết tâm ban cho ông một đồ đệ thật giỏi để ông tự hổ thẹn với chính mình? 

Ông Long cũng ngồi một lát suy nghĩ, sau đấy mới đi ra ngoài ghế đá vườn với bà Liên.
Bình Luận (0)
Comment