"Nói thế còn nghe được."
Nó thu lại bộ mặt đầy cảnh giác, thở phào nhẹ nhõm, chạy ra khỏi lưng Mai.
"Giờ anh dán bốn lá bùa này trong góc phòng, nhớ là cách xa nó ra một hai bước đừng lại gần nhé."
"Cái đó tôi tự biết, không cần nhắc đâu."
Nó nhăn mặt lại.
Hoàng nhún vai, không nói hì cả, nhanh chóng đi quanh bốn góc phòng, đoạn đứng giữa nhà đọc chú.
"Được rồi."
Hoàng đi lại chỗ Mai, vỗ nhẹ vào vai cô một cái.
"Xong chưa để tao đốt nữa?"
"Sắp rồi, chờ tí."
Thằng bé đứng bên cạnh Mai, thò tay vào chiếc áo vừa cắt xong.
"Eo ơi..."
"Làm sao thế?"
Mai ngẩng đầu lên nhìn nó.
"A không. Đẹp, đẹp lắm."
"Em thích là chị vui rồi."
Mai vui vẻ xếp gọn đám giấy vụn lại một chỗ, còn Hoàng thở dài nhét lá phù vừa lôi ra dọa thằng bé kia vào túi, cất xong cậu làm mặt xấu hăm doạ, dùng thần thức nói chuyện với nó.
"Oắt con, tính chê bác em làm quần áo cho em không đẹp à?"
"Đó là sự thật thôi, lêu lêu."
Thằng bé không vừa, cũng nhe răng ra làm mặt quỷ. Cái này là mặt quỷ đúng nghĩa với da đầy những gân máu đỏ lòm, hai hốc mắt chảy máu trắng dã ra thều thều.
Hoàng nuốt nước bọt cái ực, không trêu nó nữa.
Cái khuôn mặt nhìn là muốn chạy ra khỏi chỗ này. Chẳng có nhẽ lại úp cho nó cái phù để nó hồn xiêu phách tán mẹ luôn đi.
"Xong rồi. Hoàng đem đi đốt đi."
Mai hí hửng đưa cho cậu xấp giấy gọn ghẽ màu mè, Hoàng cầm lấy rồi mở cửa đem ra ngoài. Thằng bé thấy vậy cũng chạy theo, trong phòng chỉ còn mỗi mình Mai ngơ ngác một mình.
"Ơ, thằng bé chạy đi đâu rồi?"
Hoàng ngồi xuống, lúi húi bật lửa.
"Này..."
"Ôi mẹ ơi, cái gì đấy? Sao em lại ra đây?"
"Cái bà cô đần đần trong phòng ấy..."
"Hửm? Bà cô nào?"
Hoàng cầm bật lửa bùng lên một cái, ngọn lửa bé rực như tay Hoàng nhấp nháy, đưa về phía thằng bé.
"Tôi biết lỗi rồi. Là chị của mẹ tôi..."
"Chị của mẹ em là gì?"
"Là bác... Hức hức... Là bác."
"Rất tốt."
Hoàng gật gù, tắt bật lửa trên tay.
Ma côi thường rất sợ lửa.
"Làm sao lại mò ra đây rồi?"
"Là do tôi phải mặc quần áo."
"Hả?"
Hoàng ngẩn người, thằng bé nói gì vậy?
"Thì không phải cậu đốt quần áo cho tôi nhận được à? Tôi nhận xong thì phải mặc chứ, chẳng không lại thay đồ trước mặt bà... À không, chị của mẹ tôi làm sao được?"
"Bác của em."
Hoàng ôm đầu thở dài.
"Ừ, là bác của tôi."
Nó gật đầu.
"Ha ha, nó không nhìn thấy đâu mà."