Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 282

"Tên ngốc đó là do tôi dùng pháp lực sai khiến đi bảo vệ mẹ tôi đấy."

Hả?

Hoàng chau mày nhìn thằng bé, nó vẫn ngồi trên bọc của Mai, hai tay khoanh tròn trước ngực như một ông cụ non. 

Cậu vẫn không hiểu?

Nhưng hình như Mai hiểu, cô cúi đầu xuống ghé vào tai thằng bé.

"Em giỏi lắm." 

Nó lấy hai tay ra sức đẩy đầu Mai ra khỏi gần người mình, nhăn mặt lại tỏ vẻ khó chịu.

"Bác tránh xa tôi ra. Đồ con gái không có ý tứ."

Mai thở dài một tiếng, thằng bé này sao vừa đáng yêu vừa đáng ghét vậy? 

Hoàng cảm thấy mình quá lạc hậu so với hai kẻ trước mặt, thấy không hề ổn, cậu liền hắng giọng một tiếng, đánh lạc chủ đề đi nơi khác.

"Nhung, tối qua em không mơ thấy gì thật à?"

Nhung nghe vậy khẽ gật đầu. 

"Dạ."

"Bốn lá bùa hôm qua tới giờ chưa ai đụng vào chứ?"

"Không có ạ. Sáng nay có bạn em về nhưng nó không để ý, em cũng quên chưa dặn." 

"Bùa? Bùa gì thế?"

Vương nhìn Hoàng đầy thắc mắc.

"Bùa bình... Bình an ạ." 

Nhung lắp bắp, cô không muốn Vương biết sự tình hiện tại của mình, với cả, đây là khu trọ nhà Vương, nếu lỡ cậu nghe chuyện có ma quỷ quanh đây, hẳn là sẽ đuổi Nhung đi chỗ trọ khác để tránh ảnh hưởng tới những phòng xung quanh?

Một chỗ trọ tốt như nhà Vương, Nhung phải mất công mãi mới tìm được, có chăng cô còn không nề hà việc có ma quỷ, nên càng không có chuyện cô bị đuổi đi dễ dàng thế.

"Bình an? Vậy hôm nào chúng ta đi chùa rồi xin một thể." 

"D... Dạ."

Nhung gật gật lia lịa, Mai nhìn thế thì thấy khổ tâm thật sự. Con bé cứ giấu giấu diếm diếm mãi là làm sao nhỉ? Vương cũng đâu có đáng sợ hay làm gì nó đâu?

"Bác xem, tên ngốc kia còn muốn doạ nạt mẹ tôi nữa." 

Thằng nhóc kia tỏ vẻ bất bình vô cùng, chu môi lên ngẩng đầu nhìn Mai, hai má phụng phịu nhìn chỉ muốn cắn.

"Vớ va vớ vẩn. Nạt là nạt thế nào?"

Mai lắc đầu nói to. 

"Dạ?"

Nhung thấy bỗng dưng chị hét lên thì giật mình, khi cô quay lại thấy Mai tỏ vẻ cáu gắt, khuôn mặt phẫn nộ nhìn xuống chân.

"Chị. Chị bị làm sao?" 

"Không, không có gì đâu."

Mai cười ngượng lên, biết mình lố quá nên xua tay, đồng thời nâng chân lên đá thằng bé trên người xuống dưới đất.

"Bác mà ném tôi hay đá tôi xuống dưới đất, tôi sẽ bám theo bác suốt đời." 

Nó vừa nói, hai mắt bắt đầu lóng lánh long lanh như hai hòn bi to tròn, ầng ậng nước.

Mai bỗng nhiêm bị thằng bé bày trò, nhất thời lúng túng vì xiêu lòng, không biết nên gắt hay nên tiếp tục nựng nó.
Bình Luận (0)
Comment