Pháp Sư Đôi Mươi

Chương 92

Chắc chắn là sau khi Tuấn chết, vong hồn Tuấn đã được con quỷ kia bắt lấy, biến Tuấn làm quỷ nô, nghe mọi điều từ con quỷ kia sai khiến.

Để làm quỷ nô, nhất định hai bên phải có giao dịch. Thế là giao dịch gì?

Nhất thời Hoàng không nghĩ ra. Chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là phải tìm ra con quỷ kia, không biết tu vi nó mạnh tới cỡ nào. Chiếu theo lời Cao Tuệ Mẫn nói, thì pháp lực của Cao Tuệ Mẫn chỉ có thể hoàn thiện vào đêm trăng tròn, tức là tối hôm nay, nhưng ngày mai, quỷ kia mới xuất hiện, đành phải nhờ đến năng lực cỏn con của Hoàng.

Tối mai trăng sẽ không tròn, nhưng cũng sẽ xuất hiện.

Cao Tuệ Mẫn chỉ có thể dùng một nửa sức lực để đối phó.

Xem ra, ngày mai hẳn là rất náo nhiệt đây.

Lần này, Hoàng quyết tâm ngủ thật say, nên trước khi đi ngủ liền đọc tĩnh tâm chú.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên núi, Hoàng dậy thực sớm, tìm kiếm đồ đạc, nhét vào một cái balo.

"Sao dậy sớm thế con?"

"Mẹ. Con tính qua nhà Mai một chút, rồi tiện đường ghé chỗ Thành Hoàng luôn."

"Ừ. Cẩn thận. Mẹ ra điện trước."

Bà Châu nay ăn mặc chỉnh tế, vấn tóc, tất tả chạy ra ngoài điện lớn.

Hoàng hít một hơi thật sâu, lấy chìa khoá, khoá cổng, rồi đúng như lời mình nói với mẹ hồi nãy, ghé qua chỗ Mai.

"Mai ơi? Mai?"

"Ra ngay đây."

Mai chạy từ trong nhà ra, mở cửa.

"Mày đi đâu đây? Balo gì thế kia?"

Cậu không nói gì, cười hì hì tiến vào phía bên trong, thuận tiện ngồi xuống ghế phòng khách.

"Bố mẹ mày đâu?"

"Vừa mới đi ra điện rồi."

"Thế à? Ha ha tốt tốt."

"Tốt?" - Mai ngẩn người- "tốt cái chó gì?"

Hoàng lại cười lưu manh, nhìn chằm chằm vào cổ Mai.

"Con chó có ý gì?"

Mai lùi lại phía sau cảnh giác. Chỉ cần thằng này tiến lại chắc chắn sẽ bị đánh cho nhừ tử.

"Thằng điên này tính chọc bố mày cái chó gì?"

"Không. Tao chỉ muốn xem vết bầm tím lần trước, có còn không?"

Cậu nghĩ chọc thế cho nó xù lông là đủ rồi, dù gì thì cũng không có nhiều thời gian cho lắm.

"Co... Còn."

Hoàng kêu Mai ngồi xuống ghế, bật điện sáng lên rồi xem xét.

Cậu thận trọng nhấn khẽ ngón trỏ vào vết thương.

"Đau không?"

"Đau.."

Mai nhăn mặt.

Hoàng mở ba lô ra, cầm một dao nhọn, thêm một chiếc cốc nhỏ.

"Mày... Mày tính làm gì?"

"Không sao, có phải cả ngày hôm qua mày đau buốt từ chỗ này trở đi, rồi càng ngày càng lan xuống phía dưới cơ thể?"

Mai đỏ mặt, gật gật.

"Tao đã bôi thuốc các kiểu cũng không được, cả rượu rắn của bố cũng đã thử. Kết quả, còn đau xuống dưới, tức ngực. Không chịu nổi nữa, đi thử bệnh viện luôn, bác sĩ nói không có vấn đề gì, chỉ là vết bầm bình thường. "
Bình Luận (0)
Comment