Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 11

- Mẹ, anh ấy muốn đi đâu vậy ạ? Vội vội vàng vàng, con nói chuyện mà anh ấy không để ý.

Lục Tu về đến nhà, nói với mẹ còn đang thở dài ở phòng khách.

- Không có việc gì, mẹ chọn cho anh con mấy cô gái có điều kiện, cho nó nhìn, nó nhìn cũng không nhìn, chạy trốn mất.

Trịnh Tuyết Bình tố cáo Lục Diễn chạy trốn vì bà ép anh đi xem mắt.

- Khó trách, anh không thích phụ nữ, mẹ bảo anh ấy đi xem mắt, anh ấy đi mới là lạ.

Lục Tu cười cười, cởi bỏ cúc áo ở tây trang, ngồi trên ghế sofa.

Năm năm trôi qua, năm đó anh ta trẻ tuổi, bây giờ đã trở nên thành thục trầm ổn.

- Không thích phụ nữ? Chẳng lẽ anh con thích đàn ông? A Tu, con đừng dọa mẹ.

Trịnh Tuyết Bình nghe Lục Tu nói xong, hơi sợ hãi.

Lại liên tưởng ra, bình thường Lục Diễn không có hứng thú với con gái, mà cả ngày nó lại ở cùng với đàn ông...

- A, mẹ, không phải, định hướng tình dục của anh rất bình thường, theo con nghĩ, chắc là anh ấy không gặp được cô gái làm cho anh ấy động lòng.

Lục Tu suy đoán nói.

Không thể không nói, Lục Tu nói một phen, coi như là mở rộng lòng cho Trịnh Tuyết Bình, bà chỉ cần tìm một người con gái để cho anh động lòng thì được rồi.

- Hả? Doanh Doanh đâu? Sao không về thế?

Trịnh Tuyết Bình hết bực mới nhớ tới, bà không thấy cháu gái bảo bối của bà.

- A... Tô Đình Đình mang Doanh Doanh về nhà mẹ đẻ ở vài ngày, nói là cha mẹ vợ nhớ đứa bé.

Lục Tu trả lời.

- Cũng đúng, tuy Doanh Doanh bướng bỉnh, nhưng lâu rồi không gặp, ông bà ngoại của con bé cũng nhớ con bé rồi."

Khóe miệng Lục Tu giật giật, tiểu nha đầu kia đâu chỉ bướng bỉnh không, quả thật là ma đầu hiếm có -- Nữ Ma Đầu.

Cùng lúc đó, biệt thự nhà họ Tô.

Phòng khách rộng như thế, một cô gái nhỏ béo ụt ịt mang tất cả người hầu trong nhà ra hành hạ.

Trên mặt một nữ giúp việc trẻ bị vẽ đủ loại màu, đang ngồi hát; đầu tóc của một người giúp việc khác bị biến thành ổ gà, còn có nữ giúp việc đi phía sau cô bé thu dọn...

Mấy bà già nhà họ Tô cũng đều bị sai bảo, ngay cả lái xe cũng không thể may mắn thoát khỏi, lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất, bị cô gái nhỏ cưỡi ngựa.

Cảnh tượng như vậy, từng tháng đều xảy ra.

Bộ dạng cô gái nhỏ rất đáng yêu, mắt thật to, lông mi thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, bề ngoài giống như thiên sứ, nhưng trong trái tim lại cất giấu một ác ma.

Nó là con gái của Lục Tu và Tô Đình Đình, Doanh Doanh.

- Mỗi lần đều chơi những trò này, chơi không vui chút nào.

Dường như Doanh Doanh chơi chán, không vui nhảy từ trên lưng "Con ngựa lớn" xuống.

- Ai chọc Doanh Doanh bảo bối của chúng ta mất hứng rồi hả?

Tô Minh Hàn đi từ trên lầu xuống, thấy tiểu nha đầu đang tức giận bĩu môi, bước lên phía trước bế cô bé lên, dịu dàng nói.

- Còn không phải tại bọn họ hay sao ạ, cả đám đều không biết chơi!

Doanh Doanh ôm cổ ông ngoại, oán giận nói.

Hai mẹ con Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, Tô Đình Đình nghe con gái nói xong, nhìn đám người hầu bị lăn qua lăn lại không nhẹ, tức giận nói:

- Một đám giống như cọc gỗ, chơi với đứa bé cũng không biết, đưa tiền lương cao như vậy cho các người không biết làm gì.

Năm năm, từ đại tiểu thư hung hãn ương ngạnh, bây giờ cô ta thăng cấp trở thành phu nhân nhà giàu chanh chua.

Nhóm người hầu đều có nỗi khổ khó nói, cho dù ai cũng không thể chịu được tiểu Ma Đầu kia, nhưng mà, có một điều Tô Đình Đình nói không sai, quả thật tiền lương của bọn họ rất cao.

Nhưng bọn họ cũng kiếm tiền rất vất vả, một tháng sẽ có vài ngày sống không bằng chết.

- Cả đám đều thất thần làm gì? Nhanh thu dọn sạch sẽ đi!

Cố Nguyệt Như cũng không nhìn quen những người hầu vô dụng nhà mình.

Đúng lúc này, đột nhiên Doanh Doanh nói với ông ngoại:

- Ông ngoại, cháu muốn tới thư phòng chơi.

-...

Lời này vừa nói ra, rõ ràng là sắc mặt Tô Minh Hàn trắng bệch.

Ông còn nhớ lần trước, một mình Doanh Doanh vào thư phòng, kết quả...

Kết quả là thư phòng của ông bị phá hủy hoàn toàn, phải sửa chữa khoảng ba tháng mới khôi phục lại được nguyên trạng, đến nay trong lòng ông vẫn còn sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment