Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 33

- Không sao đâu mẹ, con đã ăn no rồi.

Đậu Đinh lắc lắc đầu, non nớt nói.

Lúc nói chuyện, cậu nhanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ, yên lặng cất danh thiếp trong lòng bàn tay.

Được rồi, cho dù thế nào cậu cũng muốn làm rõ người đàn ông đó rốt cuộc có phải cha cậu hay không, đương nhiên, tốt nhất là không làm mẹ kinh động.

- Đậu Đinh, mẹ thấy sắc mặt con không được tốt, có phải thân thể không thoải mái hay không?

Tô Cửu Cửu vừa nói, vừa đưa tay sờ trán cậu, không thấy nóng lên, lúc này mới thu tay trở về.

- Mẹ, vừa rồi có một cô bé, con thấy cô bé ấy thật đáng thương, liền đưa bánh bao cho cô bé ấy.

Nghĩ đến cô bé lúc trước, trong lòng Đậu Đinh vẫn không thể bình tĩnh.

- Đậu Đinh làm rất đúng, thấy người cần giúp đỡ, chúng ta phải chìa tay ra giúp đỡ.

Tô Cửu Cửu cổ vũ con trai, cô một mực dạy dỗ Đậu Đinh, phải có tình yêu, không được làm người lạnh lùng vô tình.

Tuy cô không biết tình huống cụ thể của cô bé mà con trai nói, nhưng mà cô biết con trai vô cùng có tinh thần trượng nghĩa.

- Đúng rồi, mẹ, vừa rồi có chú kỳ lạ, chú ấy nói chú ấy là cha con.

Đậu Đinh vốn không muốn nói, nhưng mà cậu muốn biết khi mẹ nghe thấy những lời này sẽ có phản ứng gì.

Quả nhiên, nghe Đậu Đinh nói xong, sắc mặt Tô Cửu Cửu thay đổi, tay run lên, cái bát cầm trong tay trực tiếp rơi xuống, rơi vỡ nát.

Nhìn thấy mẹ phản ứng mạnh như vậy, Đậu Đinh hơi nhíu mày, chỉ là nhanh chóng khôi phục lại như thường, cậu tiếp tục nói:

- Mẹ, mẹ nói xem bây giờ thủ đoạn của kẻ lừa đảo đúng là cũ, nói là cha con, còn tưởng rằng có thể lừa con đi, coi con như đứa bé ba tuổi sao.

Nghe con trai nói vậy, Tô Cửu Cửu không nói gì, cậu không phải đứa bé ba tuổi, nhưng mà cũng chỉ lớn hơn đứa bé ba tuổi hai tuổi.

Cô còn tưởng rằng chú kỳ lạ con trai nói là Lục Diễn, cho nên cô vừa mới kinh hoảng thất sắc, rối rắm, nhưng nghe ý trong lời nói của con trai, có vẻ như là người xấu muốn bắt cóc cậu.

- Đậu Đinh, nghe mẹ nói, bây giờ người xấu rất nhiều, ngàn vạn lần không nên tin người xa lạ nói, lúc mẹ không có ở bên cạnh con, phải bảo vệ bản thân, có nghe thấy không?

Nếu hôm nay gặp phải chuyện như vậy, Tô Cửu Cửu không thể coi thường an toàn của Đậu Đinh.

Quả thật ngày thường cô đem tất cả tinh lực dùng để phá án, nhưng mà cô không có quên, ngoài thân phận cảnh sát, cô còn là người mẹ, cô nhất định phải cố gắng làm việc, chăm sóc Đậu Đinh thật tốt.

- Dạ, mẹ.

Đậu Đinh nghe lời gật đầu.

- Đúng rồi, chú kỳ lạ mà con nói trông như thế nào?

Tô Cửu Cửu đắn đo mãi, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

Đôi mắt to của Đậu Đinh nhìn mẹ, từ vừa rồi đến bây giờ, phản ứng của mẹ đều quá khác thường, cậu nghĩ, có lẽ lời người đàn ông đó nói tám chín phần là thật.

Nghĩ tới đây, trong lòng cậu nhảy nhót.

Cha, là từ mà cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, là đề tài không dám nói với mẹ, có vẻ như sau này không cần nghĩ đến nữa.

- Bộ dạng cũng không tệ lắm, cao cao, đẹp trai, hơn nữa chú ấy còn biết tên mẹ là gì, mẹ, có phải là bạn của mẹ hay không?

Đậu Đinh cố ý nói như vậy, cậu vừa nói vừa nhìn chằm chằm biến hóa của mẹ.

Quả nhiên vẻ mặt Tô Cửu Cửu càng khó coi, hai tay cô xoắn xuýt cùng một chỗ, bởi vì dùng lực quá mạnh, ngón tay trở nên trắng bệch.

- Đương nhiên không phải, mẹ vừa mới về thành phố A, nếu là bạn thì chỉ có dì Hứa Nguyện mà thôi.

Cô trực tiếp chối bỏ, cho dù có phải Lục Diễn hay không, cô không thể nói cho Đậu Đinh biết, không thể cho cậu biết Lục Diễn chính là cha cậu.
Bình Luận (0)
Comment