Pháp Y Lão Công: Tiểu Kiều Thê, Nghiệm Một Chút

Chương 91

Xử lý xong mọi chuyện, lúc Tô Cửu Cửu ra khỏi cục cảnh sát, đã là chín giờ rưỡi.

Vì luôn bận rộn với công việc, cho nên thời gian trôi qua rất nhanh.

“Hắt xì!” Cô không nhịn được hắt hơi một cái, nhíu mày, nhất định là tên khốn nạn nào đó nói xấu cô.

Không biết vì sao, bỗng nhiên cô nhớ tới Lục Diễn, được rồi, nhắc tới khốn nạn, người đầu tiên cô nghĩ tới là anh, cô nghĩ lại lúc tới hiện trường, thân là pháp y vậy mà anh còn tâm tư ôm ôm ấp ấp con gái, uổng công cô cho rằng cho dù anh vô lại, nhưng có đạo đức nghề nghiệp, xem ra cô nghĩ nhiều rồi.

Nhớ tới Đậu Đinh còn đang ở nhà họ Tô, cô vội vàng vẫy một chiếc taxi, định đón Đậu Đinh trở về.

Gần đây Lục Tu rất áp lực, bởi vì anh ta thường nhớ tới Tô Cửu Cửu, mỗi khi nhớ tới cô, sẽ hối hận không thôi.

Cho nên anh ta lựa chọn làm việc cường độ cao để quên đi đau đớn của mình.

Không ngờ bận rộn tới tận lúc này, anh ta rời khỏi công ty, lái xe về nhà.

Anh ta thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ, ngọn đèn ở thành phố chớp lóe, mây tía nhiều màu sắc.

Đúng lúc này, anh ta thấy được bóng dáng quen thuộc.

Là cô! Là Tô Cửu Cửu!

Tuy chỉ chợt lóe lên, nhưng anh ta rất chắc chắn, phải biết rằng năm năm trôi qua, anh ta nhớ tới cô hàng đêm, nhớ tới mức sắp điên rồi.

Chỉ thấy cô lên một chiếc xe taxi, anh ta lập tức quay đầu lái xe đuổi theo, chẳng quan tâm bây giờ đang đi ngược chiều.

Xe taxi đi rất nhanh, lái theo một đoạn, Lục Tu mới đuổi kịp, chỉ là cũng lái tới biệt thự nhà họ Tô.

Tô Cửu Cửu thanh toán tiền xe, đi xuống xe, nhìn về phía biệt thự nhà họ Tô, thấy vẫn còn sáng đèn, thì định đi vào đón Đậu Đinh về nhà.

Nhưng lúc cô muốn đẩy cửa đi vào, một bàn tay nắm lấy tay cô, dùng lực kéo cô lại.

Bởi vì quá đột ngột, Tô Cửu Cửu chưa phản ứng kịp, đợi cô phản ứng kịp, lưng đã chống lên vách tường lạnh lẽo, mà trước mặt cô có thêm một người.

Nói một cách chính xác là một người đàn ông, bởi vì cơ thể anh ta cao lớn, hai tay vây cô ở giữa cái ôm của anh ta và bức tường.

Cô còn tưởng đụng phải lưu manh, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn, thực ra là gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

“Lục… Lục Tu…” Tô Hiểu hơi bất ngờ vì sẽ gặp Lục Tu trong tình huống như vậy.

Thực ra lúc cô lựa chọn từ Mĩ trở về, cô đã dự đoán được sẽ gặp Lục Tu, dù sao cô vẫn có quan hệ với anh ta, anh ta là em rể của cô.

Quan hệ này buồn cười tới cỡ nào.

“Cửu Cửu, thật sự là em! Em trở về rồi! Mấy năm nay em đi đâu vậy? Em có biết anh rất nhớ em hay không?” Lục Tu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, mừng rỡ như điên nói, bởi vì cảm xúc kích động, từng chữ anh ta nói đều mang theo âm rung.

Nghe thấy lời ngon tiếng ngọt quen thuộc bên tai, Tô Cửu Cửu hừ lạnh một tiếng, “Lục Tu, thu hồi lời ngon tiếng ngọt của anh lại đi, hơn nữa bây giờ anh là em rể của tôi, cho dù nhớ, cũng là nhớ cô ta, không phải nhớ tôi.”

Nếu đổi lại là năm năm trước, lúc đối mặt với Lục Tu, cô sẽ đau lòng khổ sở, nhưng lúc này thì khác, năm năm qua đi, cô sớm đã quét sạch người đàn ông này trong trái tim cô, ngay cả bột phấn cũng không còn.

Sở dĩ thái độ của cô hiện giờ lạnh lùng như vậy, không phải vì anh ta từng thương tổn cô, mà vì hành động việc làm của anh ta hiện giờ đang thương tổn một người phụ nữ khác.

Tuy cô thừa nhận, cô vẫn luôn không thích em gái Tô Đình Đình, nhưng cô càng ghét người đàn ông thay đổi thất thường.
Bình Luận (0)
Comment