Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 37



“Hí hí!” Liêu Tiểu Tiến vuốt ve chiếc vòng màu tím trên tay, hí hửng nói: “Tiếc là Phiên Thiên ấn bị lão đạo sĩ kia phá hủy mất tiêu, chúng ta lại không tịch thu được món gì của lão ấy, lần này lỗ to rồi!” Liêu Tiểu Tiến vẫn còn tỏ ra tiếc nuối Phiên Thiên ấn.



“Ờ!” Chu Thanh cũng đồng cảm: “Lão đạo sĩ ấy là một cao thủ, đạo hạnh còn cao hơn cả ta đôi chút, pháp bảo và phi kiếm của lão chắc không phải thứ tầm thường, tiếc là dưới sức hủy diệt của Hóa huyết thần đao không thể lưu lại thứ gì. Nhưng chiếc vòng Lan Can trên tay ngươi cũng là một món bảo vật phòng ngự rồi, chế tác tinh diệu, ba đứa con lúc đối địch vừa đủ để tạo thành trận pháp thế chân vạc, chỉ cần không phải cao thủ Hóa Thần, tin chắc không phá nổi lá chắn phòng ngự đâu.” Truyện "Phật Đạo "



“Sư phụ, phải công nhận người nham hiểm thật đấy! Lão đạo sĩ kia đạo hạnh cao thâm, thế mà bị người tập kích bất ngờ một đao giết chết, trước khi hành động còn thấy người cười hi hí với lão, ngay cả chúng con cũng không nhận biết trước ý đồ của người!” Chu Nghi gần đây vui vẻ hơn nhiều so với trước.




“Phải đó! Sư phụ, người thủ đoạn tàn độc, trở mặt còn nhanh hơn cả lật trang sách, quả nhiên xứng danh sư phụ!” Liêu Tiểu Tiến cũng hùa theo tâng bốc, một mặt chăm chú quan sát sắc mặt Chu Thanh, xem sư phụ có thẹn với lòng không.



“Hừ! Dụng binh không tránh khỏi mưu kế, lúc lâm trận đối địch phải biết vận dụng tính bất ngờ mà giành chiến thắng.” Chu Thanh giảng bài binh pháp, không hề tỏ ra hổ thẹn với thủ đoạn đánh lén: “Lão đạo sĩ kia quá ngây thơ, không biết phòng bị, nếu lúc đó lão ta bỏ chạy ngay, ta đâu có cách gì bắt lão lại, việc này truyền ra ngoài, bây giờ chúng ta đã bị các cao thủ Mao Sơn cộng theo các môn phái khác vây đánh thành thịt nát xương tan rồi, đâu còn ung dung ngồi đây bàn chuyện đúng sai.”



“Sư phụ hôm nay giảng cho các con một bài học quý báu rồi nhé!” Chu Thanh càng nói càng đắc ý: “Người tu đạo theo đuổi sức mạnh to lớn, tu đạo giới khác với thế giới phàm tục, tu đạo giới chỉ quan trọng sống chết, không màn đúng sai, cho dù là người thường chẳng phải cũng cậy quyền ỷ thế, bất chấp lí lẽ hay sao? Các con phải nhớ cho kĩ, người tu đạo khi đối đầu hung hiểm vô cùng, sống chết chỉ trong tích tắc, không giống như so tài thể thuật có thể nương tay, một khi pháp bảo phi kiếm xuất ra, hơi chút lơ là liền thịt nát xương tan, hồn xiêu phách tán, ngay cả xuống địa ngục cũng không có tư cách đâu, khi đối địch nhất định không được mềm lòng, nên giết thì cứ giết.”



“Quan trọng sống chết, không màng đúng sai!” Liêu Tiểu Tiến lẩm nhẩm 8 chữ đạo lí. Chu Nghi thì khỏi nói, cô vốn là yêu quái, chỉ là sống chung với con người lâu ngày nên bị nhiễm một số tập quán của loài người, bây giờ nghe Chu Thanh dạy bảo, nhớ lại hồi nhỏ lúc còn ở trên núi, phụ thân cũng từng cảnh báo mình như thế, trong nhất thời đơ mặt ra suy tư.



“Sư phụ, chúng ta đã giết chết mấy tên đệ tử Mao Sơn, bây giờ họ đã biết chưa nhỉ? Có khi nào điều tra đến chúng ta không?” Đối với việc này, Chu Nghi hãy còn lo lắng.



“Sợ gì chứ? Cho dù có tìm đến chúng ta thì đã sao? Sư phụ thần công cái thế, ngay cả Trần Không lão đạo cũng bị chém một nhát toi mạng, trong tu đạo giới có bao nhiêu cao thủ Hóa Thần đâu nào?” Liêu Tiểu Tiến vênh mặt tâng bốc




“Nói bậy, ta chỉ đánh lén, cộng thêm Hóa huyết thần đao có uy lực kinh hồn nên mới thành công, nếu có hai tên cao thủ Hóa Thần cùng xuất hiện, ta chạy trốn còn không được nữa là… Hơn nữa Hóa huyết thần đao cực kì dễ phản trắc, Đô Thiên Thần Sát đại trận độc địa vô cùng, các con đều thấy uy lực của nó rồi đó, ngoại trừ công lực đạt đến cảnh giới như Ma đạo tông sư Dư Hóa năm xưa mới có thể khống chế được nó dễ dàng, nếu chưa vào lúc bất đắc dĩ, ta cũng không dám dùng đến nó.” Chu Thanh quát mắng tên đồ đệ nông cạn.



Liêu Tiểu Tiến nhớ lại tình cảnh hôm ấy, mảnh rừng rộng mười mấy dặm không chừa một cọng cỏ, bất chợt rùng mình kinh sợ.



“Nghi Nghi, yêu khí trên người con tuy bị miếng ngọc phù ta cho che đi, nhưng đạo sĩ nào cao minh vẫn sẽ nhìn ra, con đừng ra ngoài nữa, cứ ở trong nhà chuyên tâm tu luyện, đợi chuyện này bẵng đi một thời gian, chúng ta sẽ đi tìm con Thiên Huyền Huyết Ma trả thù, xem nó có chịu nổi một đao của ta không? Hừ! Nó tự xưng là Huyết Ma, còn thần đao của ta có tên là Hóa huyết, về mặt chữ nghĩa đã chiếm ưu thế rồi, ha ha!”



Chu Nghi khấp khởi vui mừng, nếu Chu Thanh đã đồng ý giúp đỡ, mối thù này chắc chắn sẽ trả được, vốn dĩ cô còn có chút nghi ngờ sức mạnh của Chu Thanh, vì hôm đó quyết chiến với Thiên Huyền Huyết Ma, Chu Thanh còn kém cạnh một bậc, nhưng từ sau khi nhìn thấy nhát đao kinh hồn lấy mạng Trần Không lão đạo, niềm tin vào Chu Thanh có thể nói là đạt mức độ sùng bái tuyệt đối.



Lăng Phi trong lòng buồn bực, chỉ vì hắn chỉ bị mất chức tổ trưởng Long tổ, đừng nghĩ Long tổ chỉ là một tập hợp bé nhỏ, số nhân viên trong tổ lại có đến mấy trăm người, có thể gián tiếp nắm bắt thông tin hoạt động của các môn phái Đạo gia của Trung Quốc, chức tổ trưởng hiển nhiên là vị trí quan trọng, Lăng Phi có thể giữ chức tổ trưởng, một phần là vì hắn có năng lực, mặt khác do Côn Lôn phái là lãnh tụ trong tu đạo giới, thân là đệ tử Côn Lôn, các môn phái khác không dám dị nghị, cuối cùng chính là thế lực gia tộc của hắn đủ mạnh, việc kinh doanh của gia tộc họ Lăng dính dáng đến hầu hết mọi lĩnh vực, trong gia tộc có vài người giữ vị trí cao trong tổ chức quyền lực nhà nước cũng ảnh hưởng ít nhiều.




Vụ việc lần này Lăng Phi biết là do phân tranh giữa gia tộc với nhau, tên Hướng Huy hành sự nham hiểm, hơn nữa đã mấy lần xảy ra xung đột với mình, nhân cơ hội này đâm thêm sau lưng mình một cú, thế mà trước đó mình không hề hay biết, xem ra gia tộc họ Lăng bị chiếm mất ưu thế trong cuộc phân tranh rồi. Bây giờ sợ nhất là Thục Sơn cũng nhảy vào can thiệp, Thục Sơn từ khi được Hoàng Mi lão tổ khai sơn lập phái, xưa nay đều cao ngạo hống hách, không xem các môn phái khác ra gì, nếu không phải Côn Lôn đạo pháp tinh diệu, thực lực siêu quần, e rằng Thục Sơn đã tự giương cờ hiệu xưng mình là Thiên hạ đệ nhất môn phái từ lâu rồi.



Càng buồn bực hơn là lần này mình lên cầu kiến sư phụ mời sư phụ xuống núi, nói là cao thủ Ma đạo năm xưa lại xuất hiện, sư phụ nghe xong sắc mặt cổ quái, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lại đuổi mình đi bảo hãy tự nghĩ cách. Xem ra mình không điều tra rõ ràng vụ việc này, e là từ nay về sau khó có cơ hội trở mình rồi.



Lăng Phi ngự kiếm bay lượn trên không trung, may mà lúc này đang là ban đêm, nếu không chắc làm kinh động đến dân thường, đến lúc đó chắc lại lãnh thêm một tội danh.



Đang lúc Lăng Phi đang suy nghĩ lung tung. Xoẹt! Một luồng sáng xua tan màn đêm, cuốn theo cơn lốc dữ dội ập tới. Lăng Phi ngớ ra giây lát, người này cũng là đồng đạo, tại sao lại hành sự ngang tàng như thế? Tuy là ban đêm, nhưng làm vậy cũng không hay lắm, chỉ tích tắc sau luồng sáng đã dừng lại trước mặt Lăng Phi.



Một thanh niên nam tử đứng thẳng người trên đạo kiếm quang vàng chóe dài 3 trượng, rộng 5 thước, thanh niên nam tử này mặc đạo bào vàng tươi, tà áo phấp phới tung bay trong gió, nhìn như thần tiên giáng trần, uy nghi oai vệ, nếu để người thường nhìn thấy nói không chừng sẽ lập tức đốt nhang quỳ lạy cũng không phải không có khả năng ấy xảy ra


Bình Luận (0)
Comment