Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 122



"Hi luật luật--"
Con ngựa hí vang một tiếng, mọi người rời khỏi thành Cừu Trì, một đường nam hạ Kiến Khang.
Hứa Thất Cố đứng trên đầu tường thành Cừu Trì, xa xa nhìn theo xe ngựa của Dương Lan Thanh rời đi, đột nhiên mỉm cười, cúi đầu vén ống tay áo bên trái lên, một cái dấu răng rất rõ ràng.
"Lan Thanh, bất luận như thế nào, ta sẽ vì ngươi mà hảo hảo bảo vệ thành Cừu Trì."
Trong lòng ấm áp quyết định chủ ý, Hứa Thất Cố khoanh tay đứng thẳng trên đầu tường, gió lạnh từ từ ùa tới, giữa trời đất không còn là một mình hắn rong rủi xuân thu.
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng nhấc một góc màn xe ngựa lên, không đành lòng nhìn nam tử trên đầu tường, khóe miệng như có như không cười cười, cuối cùng buông màn xe xuống, cúi đầu nhìn hộp gấm ôm chặt trong lòng.
Tư Mã Yên tò mò nhìn hộp gấm trong lòng Dương Lan Thanh, "Lan Thanh tẩu tẩu, đây là cái gì?"
Dương Lan Thanh nhẹ nhàng vỗ về hộp gấm khắc hoa, cười nói: "Đây là đường lui của ta cùng Trừng nhi, là đường lui mà Hứa Thái y tặng cho ta cùng Trừng nhi."
"Đường lui?" Mộ Dung Yên ngồi ở bên cạnh nghe ra được một phần ẩn ý trong đó, "Con đường phía trước mờ mịt, có đôi khi muốn lui một bước, cũng không dễ dàng."
"Mộ Dung Yên, bổn cung đột nhiên phát hiện, một câu mẫu phi này của ngươi là càng ngày càng dễ gọi." Dương Lan Thanh liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên một cái, bỗng nhiên đem cái hộp mở ra, chỉ thấy trong đó có ba cái lọ sứ nhỏ màu hồng, đen, xanh.
Tư Mã Yên kéo kéo góc áo Dương Lan Thanh nói: "Lan Thanh tẩu tẩu, ngươi xem Thanh Hà cũng đã là Thái tử phi, hai chữ mẫu phi này, gọi cũng không sai a."
"Ai nói nàng là Thái tử phi?" Dương Lan Thanh hỏi xong, lấy cái lọ hồng từ trong hộp gỗ ra, đưa tới trước mặt Mộ Dung Yên, "Trừng nhi nay là Thái tử Tấn quốc, vị trí Thái tử phi này, chỉ sợ ngươi còn chưa thể làm được."
Mộ Dung Yên thản nhiên cười nói: "Từ xưa Thái tử phi đều là nữ nhi của quyền thần, lới nói của mẫu phi rất đúng, Thanh Hà quả thật là đảm đương không nổi."
"Bổn cung cũng không có nói ngươi đảm đương không nổi." Dương Lan Thanh chung quy là mỉm cười, đem lọ sứ hồng nhỏ để vào trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, sau đó ôn nhu nâng tay xoa lên mái tóc đen của nàng, "Ở đầu tường Cừu Trì, tỳ bà trợ chiến, đối với Trừng nhi bất ly bất khí, đúng là hiếm có." Nói xong, Dương Lan Thanh hít vào một hơi, "Nữ tử trong loạn thế, có mấy ai nguyện ý trải qua những thống khổ như chúng ta từng phải trải qua? Lại có mấy ai có thể có được may mắn như chúng ta, gặp được người chân tình đối đãi?"
"Lan Thanh tẩu tẩu?" Tư Mã Yên nghe được trái tim ấm áp, vừa mừng vừa sợ nhìn nhìn Mộ Dung Yên, "Ýcủa ngươi là..."
Dương Lan Thanh nhíu mi, "Hoàng thân tôn thất, sao có thể nói nhập liền nhập? Như vậy còn phải khiến Thanh Hà ủy khuất một trận rồi."
Mộ Dung Yên mím môi, lắc đầu nói: "Người bên ngoài nói lời lạnh nhạt, ta không cần, cũng không quan tâm." Nói xong, cúi đầu nhìn lọ sứ hồng trong lòng bàn tay, "Mẫu phi, đây rốt cuộc là cái gì?"
Dương Lan Thanh cau mày nói: "Tức phụ của bổn cung, sao có thể phải chịu một chút ủy khuất nào?" Nói xong, Dương Lan Thanh đem hộp gấm trong lòng đóng lại, cười nhìn nhìn Tư Mã Yên cùng Mộ Dung Yên, "Đây chính là hạ lễ Hứa Thái y đưa cho Trừng nhi, mặc dù nhất thời không thể làm Thái tử phi, cũng có thể bảo hộ ngươi có được tư cách ở lại Đông cung."
Tư Mã Yên cẩn thận cân nhắc lại những lời nói của Dương Lan Thanh, "Từ xưa nữ tử có thể ở lại trong cung, hoặc là có gia thế bối cảnh, hoặc là người mang..." Nói tới đây, Tư Mã Yên cả kinh, hai má không khỏi đỏ lên, "Làm cho Thanh Hà có thai, này..."
Dương Lan Thanh cười nói: "Yên nhi, không phải ngươi cũng đã từng làm mẫu thân sao?"
"Ta..." Tư Mã Yên lại là cả kinh, "Nhưng mà...Hiện nay trong thành Kiến Khang, cũng không có Thái y có thể tin tưởng để bắt mạch cho Thanh Hà, lần mang thai này làm sao qua được?" Nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì đó, kinh hãi mở to hai mắt bất động nhìn lọ bình sứ hồng trong lòng bàn tay Mộ Dung Yên, "Chẳng lẽ thuốc Hứa đại nhân đưa..."
Mộ Dung Yên lại kinh ngạc vô cùng, "Thuốc này..."
Dương Lan gật đầu nói: "Sau khi uống xong thuốc này, mạch tượng sẽ giống như có thai, trong vòng mười tháng, liền đoạn nguyệt sự, chỉ cần cần thận đừng để lộ dấu vết bụng giả, nhất định có thể vào lúc đủ tháng đủ ngày, diễn một tuồng kịch, sinh ra một tiểu Hoàng tử cho Trừng nhi."
Mộ Dung Yên cùng Tư Mã Yên liếc mắt nhìn nhau, lọ sứ hồng này chứa đựng loại thuốc tuyệt hảo như vậy, vậy hai lọ thuốc kia không biết còn đặc biệt đến thế nào nữa?
Giờ khắc này, hai người không thể không bội phục Hứa Thất Cố tâm tư kín đáo, lại càng không thể không bội phục y thuật siêu quần của hắn.
"Trận chiến ở Cừu Trì, rước lấy không ít lời đồn đãi, nếu muốn ngăn chận lan đến Kiến Khang bên kia, khiến cho bọn họ không thể mượn thân phận Trừng Công chúa làm khó dễ, chỉ có một con đường như vậy." Dương Lan Thanh trầm giọng nói xong, vươn hai tay, một tay nắm lấy Tư Mã Yên, một tay nắm lấy Mộ Dung Yên, "Nay mặc dù Trừng nhi là Thái tử do chính miệng hắn thừa nhận, nhưng mà Thái tử chung quy chưa phải là Hoàng đế, chỉ cần một ngày chưa ngồi lên long ỷ, liền một ngày không thể khinh thường, huống hồ..." Thanh âm của Dương Lan Thanh lại trầm xuống một phần, "Trừng nhi từng nói với ta, Tát Tát Hoàng hậu kia nhất định không phải là nhân vật đơn giản, nay chúng ta trước dùng kế ám sát thân tử của nàng, sau lại đoạt lấy ngôi vị Thái tử, nàng thế nhưng lại dùng thái độ đau khổ khác thường tìm kiếm một Thái tử đã chết ở ven sông, thật sự là làm cho người ta không thể nắm bắt được."
Tư Mã Yên gật đầu nói: "Này cũng là chỗ ta vẫn nghĩ không ra...Vốn nghĩ rằng nàng nhất định sẽ đại náo một phen, không ngờ thế nhưng nàng lại bình tĩnh như vậy?"
"Cho nên, đứa nhỏ này của Thanh Hà, nhất định phải sinh ra." Dương Lan Thanh kiên định nói xong, nghiêm túc nhìn Mộ Dung Yên, "Thứ nhất có thể ngăn chặn lời đồn đãi này, thứ hai, Hoàng thất coi trọng nhất là con nối dòng, có con nối dòng, ngôi vị Thái tử này liền càng an ổn thêm một phần."
Mộ Dung Yên hít vào một hơi, nói: "Mẫu phi, ta biết sau này nên làm như thế nào."
"Thanh Hà, nếu như ngươi không biết nữ tử khi có thai nên đi đứng như thế nào, tiểu cô cô thật ra có thể chỉ ngươi một chút." Tư Mã Yên nhịn không được cười cười, "Bảo đảm không ai có thể nhìn ra ngươi đang giả mang thai!"
"Tiểu cô cô, ngươi..." Gương mặt Mộ Dung Yên đỏ lên, cuống quít chuyển đề tài, "Giả vờ mang thai cũng không khó, khó là làm sao tìm được một đứa nhỏ đây?"
Dương Lan Thanh đã tiên liệu trước mà cười nói: "Bổn cung có thể tìm được một tiểu Hoàng đế làm người đứng đầu Cừu Trì, tất nhiên cũng có thể tìm được một tiểu nam hài làm tôn nhi của bổn cung."
"Cho nên a, Thanh Hà, đứa nhỏ này cùa ngươi, nhất định là phải sinh rồi!" Có lẽ là ở cùng một chỗ với Trương Linh Tố đã lâu, Tư Mã Yên cũng nhịn không được trêu ghẹo Mộ Dung Yên một chút, thấy nàng nhíu chặt mi tâm liếc mắt một cái, đáy lòng ngược lại là cảm thấy vui vẻ vô cùng, cảm thấy rất thú vị.
"Ta..." Mộ Dung Yên bất đắc dĩ cúi đầu xuống, nhìn lọ sứ hồng trong lòng bàn tay, mỉm cười.
Trừng nhi, ngươi sẽ thích đứa nhỏ này chứ?
"Thế nhưng đã khao khát nghĩ đến những ngày trong tương lai rồi sao?" Tư Mã Yên nhếch miệng cười, chọc cho Mộ Dung Yên cuống quít nghiêm túc lắc đầu.
"Thế nào...Nào có?"
"Thật sự không có sao?" Tư Mã Yên cười đến càng đậm, khiến cho Dương Lan Thanh ở bên cạnh cũng nhịn không được bật cười.
Hai gò má Mộ Dung Yên hồng thấu, âm thanh lạnh lùng nói: "Tất nhiên là không có!"
"Không có liền đem thuốc uống trước đi, dựa theo cước trình như vậy, khi tới Kiến Khang, nhất định phải đi hơn hai mươi ngày, vừa vặn trong ngày hồi cung, có thể diễn một màn như vậy." Dương Lan Thanh thu liễm chút ý cười, nghiêm túc nói, "Sau này mỗi một bước đi, chúng ta đều phải từng bước cẩn thận."
"Ân."
Trừng nhi mặc trường bào kỳ lân của Thái tử cưỡi trên lưng bạch mã, cùng Tư Mã Diệp sóng vai mà đi, đi thật lâu, chung quy cũng không có lời nào để nói.
Tư Mã Diệp cảm thấy không khí cứng ngắc, sau khi do dự thật lâu, rốt cuộc trước mở miệng nói: "Trừng nhi, ngươi có oán trách oán phụ hoàng không?"
Trừng nhi thoáng cả kinh, nghiêng mặt nhìn Tư Mã Diệp, "Phụ hoàng, sao lại nói như vậy?"
"Cảnh còn người mất, trẫm cũng không phải là người lãnh huyết vô tình, chỉ là có chút khúc mắc, vĩnh viễn khó tháo gỡ được." Tư Mã Diệp cô tịch nói xong, lắc đầu nói, "Yên nhi không thể hiểu được trẫm, Trừng nhi, ngươi có thể hiểu được trẫm sao?"
Trừng nhi cười nhẹ, cảm giác thật lạnh lẽo, "Phụ hoàng, giang sơn mỹ nhân, vốn là khó có thể vẹn toàn, người có giang sơn, mỹ nhân buông bỏ một ít cũng tốt."
"Trừng nhi?" Tư Mã Diệp sửng sốt.
Trừng nhi kéo chặt dây cương, đột nhiên đem con ngựa ngừng lại, "Phụ hoàng, đáng tiếc nhi thần đành phải chọn mỹ nhân, giang sơn này vẫn là tạm gác lại để phụ hoàng chỉ điểm đi." Nói xong, kéo đầu ngựa qua, Trừng nhi thúc ngựa chạy về phía xe ngựa phía sau.
"Ngươi..." Tư Mã Diệp muốn nói lại thôi, chung quy ngay cả ngươi cũng không hiểu nỗi khổ của ta? Tư Mã Diệp thê lương cười cười, buồn bã nhìn con đường phía trước.
Cả đời này, đã trải qua rất nhiều chuyện, năm đó ở Cừu Trì cùng Lan Thanh yêu thương nhau, là thời gian đẹp nhất trong cả cuộc đời này của hắn...Chính là, thời gian như vậy, rốt cuộc không trở về được...
Sau khi hắn bị dòng tộc Cừu Trì ám toán trải qua sinh tử, quân tử hiên ngang Tư Mã Tử Triệt kia liền đã chết...
Nghĩ đến đây, Tư Mã Diệp đột nhiên nâng tay phải lên, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi một chút, mùi máu tươi khó có thể tẩy sạch xông vào mũi, làm cho thân mình hắn không tự chủ được mà run lên, "Trẫm...Chính là người đứng đầu thiên hạ, các ngươi muốn lấy mạng, kiếp sau đi!"
"Mẫu phi, mẫu phi." Trừng nhi thúc ngựa quay về bên màn xe ngựa, mỉm cười kêu gọi.
Dương Lan Thanh nhấc màn xe lên, cố ý tránh thân mình, để cho Trừng nhi nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Yên, "Trừng nhi, cưỡi ngựa thật mệt mỏi đi, muốn lên xe ngồi một lát không?"
Trừng nhi giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười của mẫu phi, "Mẫu phi, con...Con thật sự có thể đi lên sao?"
Tư Mã Yên cười nói: "Lan Thanh tẩu tẩu cho ngươi đi lên, một cửa của tiểu cô cô còn chưa qua được đâu." Nói xong, liếc mắt nhìn vào gương mặt Mộ Dung Yên một cái, "Trừng nhi, hảo hảo gọi ta một tiếng tiểu cô cô nghe xem, gọi dễ nghe, liền cho ngươi đi lên."
"Tiểu cô cô..." Mộ Dung Yên vội vàng nắm lấy ống tay áo Tư Mã Yên, "Bên ngoài ánh nắng gay gắt quá..." Nói đến một nửa, khi ánh mắt dừng ở trên mặt Trừng nhi, một màng mộng mị đêm qua liền dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy hai gò má bắt đầu trở nên nóng rang.
Dương Lan Thanh nheo mắt nhìn nhìn ánh mặt trời ngày thu bên ngoài, nói: "Quả thật là có chút gay gắt, người làm ngươi như ta cũng không nhẫn tâm."
"Phốc." Tư Mã Yên nhịn không được che miệng cười, lúc này lớn tiếng hô, "Dừng xe, để Thái tử điện hạ lên xe."
"Dạ!" Tiểu tướng đánh xe vội vàng kéo ngừng con ngựa.
Trừng nhi nhìn thấy trên mặt Mộ Dung Yên đỏ ửng, nhịp tim nhất thời trở nên bối rối, theo bản năng phất tay áo nói: "Không...Không cần, ngươi tiếp tục đánh xe, ta cưỡi ngựa đi theo là được rồi."
Nếu như lên xe làm cho mẫu phi cùng tiểu cô cô nhìn thấy nàng cùng Thanh Hà hai người ngượng ngùng, nhất định cũng bị các nàng chê cười đi!
"Này..." Tiểu tướng sửng sốt một chút, không biết nên nghe theo ai?
"Liền theo lời Thái tử điện hạ đi." Mộ Dung Yên cuống quít mở miệng, vừa nói xong những lời này, lại khiến cho Tư Mã Yên cười khẽ một trận.
Dương Lan Thanh nhìn Trừng nhi bên ngoài xe, lặng yên thở dài.
Thế gian này nam nữ còn khó có thể gần nhau đến già, huống chi các ngươi đều cùng là nữ tử? Nếu như nương lại tiếp tục cương quyết can thiệp, nhất định sẽ làm cho con đường sau này của các người càng thêm thống khổ...
Thôi vậy, nếu như đã hoang đường, liền để nương cùng các ngươi hoang đường một đời đi.
-------
Trưa nắng nóng quá không ngủ được.
Dậy đọc truyện thôi kekeke...

Bình Luận (0)
Comment