Lối ra cũng là lối vào di chỉ, Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa trở lại gian phòng trong nhà hàng Nhật Bản lúc đầu.
Lúc chạy trốn trong di chỉ họ đã bàn bạc với nhau rồi, chính phủ mất nhiều công sức bẫy họ vào S86 như vậy rõ ràng là để hạn chế sự tự do của họ. Vậy thì khi thoát khỏi di chỉ họ có thể phải đối diện với một trong hai khả năng, hoặc là sẽ bị chính phủ giam giữ, hoặc là sẽ bị thủ tiêu tại chỗ.
Xét thấy khó mà tìm được người thay thế cho năng lực của Tiền Đa Đa và bug của Triệu Một Hữu, nên khả năng cao là chính phủ sẽ không làm đến cùng. Nhưng có một điều chắc chắn... sẽ có một trận chiến ác liệt đợi họ ở lối ra.
Kết quả bàn bạc của Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa là không ai trong họ muốn bó tay chịu trói.
Đúng như họ dự tính, có người đã đợi sẵn trong phòng. Có lẽ không hề dự đoán được họ có thể thoát khỏi di chỉ, trong nháy mắt đối phương lộ rõ vẻ kinh ngạc nhưng anh ta che giấu rất nhanh, "Công dân Tiền Đa Đa, công dân Triệu Một Hữu, chính phủ có lệnh triệu tập các anh."
Người này mặc đồng phục chuyên viên của chính quyền Đại Đô Thị, Tiền Đa Đa nhắm mắt lại, khi mở mắt ra anh ta hỏi, "Chính phủ triệu tập chúng tôi làm gì?"
"Chắc các anh đã tự trải nghiệm rồi, bên trong di chỉ S86 xuất hiện một số vấn đề, chính phủ cần tìm hiểu tình hình." Chuyên viên mỉm cười rất kiểu cách, "Xin yên tâm, đây chỉ là thủ tục thôi."
Ngoài gian phòng này là sân vườn có tiểu cảnh nước chảy, tiếng ống trúc gõ vào tảng đá "cạch, cạch".
Tiền Đa Đa nhìn chuyên viên rồi hỏi: "Thủ tục mà phải có lính vũ trang mai phục ở ngoài à?"
Gã chuyên viên sửng sốt, gương mặt anh ta biến sắc, trong khoảnh khắc anh ta thò tay vào trong áo Triệu Một Hữu đã tung cước sút anh ta bay vào hốc tường. Cửa dán giấy bồi bị xô đổ, còi báo động rú lên.
"Không phải bắt hắn làm con tin, chính phủ không quan tâm đâu." Tiền Đa Đa vỗ tay rồi nói, "Gió!"
Cuồng phong gào thét, trần nhà như sắp bị lật tung, "Anh không giữ được lâu đâu, hướng 8 giờ lực lượng mỏng nhất, đi!"
Rất lâu trước kia, khi kể chuyện xưa cho Triệu Một Hữu nghe Điêu Thiền từng nhắc đến việc Liễu Thất Tuyệt mang được rồng từ trong di chỉ về thế giới hiện thực.
Triệu Một Hữu nói cho Tiền Đa Đa giả thuyết của mình, anh ta trầm ngâm một lát rồi bảo, "Chắc là làm được."
Đó chính là kế hoạch của họ, đơn giản thô bạo, nhưng ngoài cách đó ra cũng chẳng còn cách nào khả thi... không ai biết có thể mang được gì ra khỏi di chỉ, nhưng khi lối ra mở ra hiện thực còn chịu ảnh hưởng của dư ba lượng tử. Việc của họ là phải nắm được khoảnh khắc đó, rồi tận dụng năng lực của Tiền Đa Đa để mở đường máu thoát đi.
Vừa rồi khi nhắm mắt lại Tiền Đa Đa đã dùng "rà soát", đúng là chính phủ có khác, lúc này những cỗ máy giết người đã bao vây nhà hàng Nhật Bản.
Hành lang treo đầy đèn lồng cá vàng, đường nét sặc sỡ của tranh ukiyo-e (1) tràn lan trên cửa lùa dán giấy giống khoảnh khắc mỹ nhân cứa cổ tự vẫn, thi thể vương vãi khắp nơi. Nữ phục vụ mặc kimono lao tới, xương mặt cô ta tách ra, một nòng súng chui ra từ nơi đáng ra phải là khoang miệng... đây không phải người thật mà là một cỗ máy giết chóc của Đại Đô Thị, loại cao cấp nhất. Triệu Một Hữu chỉ từng gặp một lần ở tầng đáy khi người ta dùng nó để trấn áp bạo loạn ở tầng 330.
Nhưng cũng rất tình cờ, đúng trong lần ấy Triệu Một Hữu đã học được cách đối phó với con người đẹp sắt tây này... "Anh Tiền!" anh gào lên, Tiền Đa Đa búng tay một cái, "Đồng đen!"
Trên tay Triệu Một Hữu xuất hiện một thanh kiếm, thứ binh khí cực kỳ cổ điển của phương Đông từng bị đào thải ngay khi vũ khí nóng xuất hiện, nó đã nằm sâu dưới lớp bụi dày lịch sử. Nhưng trong trận bạo loạn ở tầng 330 năm đó một người phụ nữ trung niên đã dùng chính món vũ khí này, thậm chí cái cô ta dùng còn không phải là kiếm, nó chỉ là một thanh sắt hai lưỡi với mũi được chuốt nhọn vừa mềm dẻo vừa cực kỳ sắc bén. Cô ta lia qua khe hở ở khớp nối của người máy rồi xoắn nát lõi điều khiển như một con rắn hung dữ.
Rất khó công phá được cỗ máy giết chóc của Đại Đô Thị bằng vũ khí nóng, đạn không xuyên qua được bề mặt của chúng, lớp vỏ kiên cố đó thậm chí có thể chịu được sức ép của bộc phá. Chỉ có vũ khí lạnh cổ điển mỏng như cánh ve, mềm dẻo như nhuyễn kiếm, linh hoạt như nước luồn qua khe máy móc, rồi bùng lên như hồng thủy, chém sắt như chém bùn.
Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa đã cùng nhau diễn đi diễn lại cuộc đào thoát khỏi nhà hàng, đương nhiên chính quyền Đại Đô Thị sẽ cử cỗ máy giết chóc đến nhưng chi phí tốn kém sẽ buộc họ phải hạn chế số lượng. "10 chiếc.", sau khi cân nhắc kỹ lưỡng Tiền Đa Đa kết luận, "Tối đa sẽ có 10 chiếc."
Đây là bước khó nhất, dùng sức người phá tan máy móc. Thể lực của Triệu Một Hữu cho phép anh xử tối đa 3 con, còn tình trạng của Tiền Đa Đa trong di chỉ không cho phép anh ta tập sử dụng kiếm, học cái này thật sự không dễ, dù sao đây cũng là loại vũ khí đã bị đào thải gần một nghìn năm rồi. Cũng giống như sự tàn khốc oai nghiêm của thời đại vũ khí lạnh, thứ này đòi hỏi thể lực cực tốt.
Triệu Một Hữu buộc phải đặt cược, trong 10 tháng được "chiết cành" trong di chỉ, cơ thể anh và Tiền Đa Đa thực sự đã giao hòa với nhau ở một mức độ nào đó. Mà khi dư ba lượng tử chưa tan hết chắc hẳn loại giao hòa đó vẫn còn hiệu lực...
Triệu Một Hữu cắt rời cỗ máy thứ tư, anh đã sắp đến cực hạn. Kiệt sức khiến anh bắt đầu khó thở, trong nháy mắt đầu óc anh trống rỗng, anh nắm bắt cái khoảnh khắc lý trí mất kiểm soát đó để thúc đẩy mình bằng bản năng...
Năng lực "biến hình" hoạt động.
Rất khó hình dung đó là cảm giác gì, dường như giấc mơ xâm nhập vào hiện thực, lượng tử k.ích thí.ch cánh cung năng lượng của thời không, ảo giác như ánh lửa bập bùng giữa sự hỗn loạn nguyên thủy. Lần đầu tiên Triệu Một Hữu sử dụng được năng lực của nhà khảo cổ trong hiện thực, khác hẳn với việc biến hình dễ dàng trong di chỉ, "biến hình" ở hiện thực giống như rút gân nhổ xương, đau đớn kịch liệt, Triệu Một Hữu cảm thấy bộ não mình bị chìm trong chất độc, làn da anh bị thổi phồng lên, anh ọe ra một thứ gì đó không rõ, có thể là nội tạng. Sau đó cảm giác tê liệt vì bị đầu độc lan ra, anh không còn cảm thấy gì nữa, chỉ còn sức mạnh và tốc độ.
Không thể không nói đây là một ván cược rất lớn, nhưng chỉ có thế anh mới có thể triệt hạ được 10 cỗ máy giết chóc trong thời gian cực ngắn.
Trong hành lang sáng đèn, Tiền Đa Đa và Triệu Một Hữu đấu lưng vào nhau giữa vòng vây máy móc, Tiền Đa Đa tập trung vận dụng khả năng "rà soát", gió vẫn nổi, họ vẫn còn thời gian. Một giây sau hai người cùng lúc phi thân lao ra, Triệu Một Hữu thọc kiếm vào cỗ máy hình phụ nữ còn Tiền Đa Đa bắn một phát đạn hạ gục tay bắn tỉa nấp đằng xa.
Còn 5 cỗ máy giết chóc.
Đèn dầu bị đánh đổ, giấy dán cửa bắt lửa cháy bùng lên, xương trắng lởm chởm chui ra từ cá vàng trên đèn lồng, bàn tay bằng hợp kim của cỗ máy hình phụ nữ đâm xuyên vào mạng sườn Triệu Một Hữu, một giây sau thanh kiếm trên tay Triệu Một Hữu xoắn nát cái đầu nó, họ đã chạy được đến cuối hành lang. Trước cửa dãy phòng riêng đầy bình sứ vỡ, kim loại và máu tươi bị lửa thiêu cùng với rượu tỏa ra mùi tanh tao mê hoặc.
Ba con.
Giác quan mất kiểm soát khiến nhận thức cũng hỗn loạn, Triệu Một Hữu cảm thấy nhãn cầu chực nổ tung trong hộp sọ, óc anh bị nấu sôi, nước biển nóng hổi dâng lên thành vầng mặt trời đỏ ối, đầu anh sắp vỡ toác để mặt trời chui ra. Thân thể anh trở thành dãy núi trấn áp biển sao, nham thạch thiêu đốt trong nơi sâu thẳm, anh cảm thấy có một đội quân ngủ say trong cơ thể mình vừa thức tỉnh, hàng vạn thớt ngựa khua móng trong mạch máu anh... chúng đang tìm kiếm cái gì? Thứ bị chôn giấu đó là thứ gì?
Một con.
Tiền Đa Đa nổ súng bắn vỡ đầu một chuyên viên rồi điên cuồng lao về phía Triệu Một Hữu. Triệu Một Hữu đang gầm thét, không biết phải gọi đó là gầm thét hay rú lên thảm thiết, anh đã khống chế được cỗ máy giết chóc cuối cùng nhưng anh không thể hạ sát được nó bởi vì cơ thể anh sắp tan rã rồi. Biến hình trong lúc cấp bách thực sự là quá sức anh, Tiền Đa Đa từng thấy nhà khảo cổ bị như thế, đó là dấu hiệu của sự hòa tan.
Tiền Đa Đa thúc chuôi kiếm ngập sâu vào cơ thể cỗ máy rồi vỗ lên đỉnh đầu Triệu Một Hữu. Cú đánh rất mạnh khiến Triệu Một Hữu bừng tỉnh vì đau đớn.
Họ đã thoát ra khỏi nhà hàng Nhật Bản, bên ngoài là một cây cầu dài, bờ bên kia là tầng thượng, ở giữa là vực sâu bằng 860 tầng. Tiền Đa Đa ném thuốc nổ vừa tạo ra về phía sau rồi lôi Triệu Một Hữu nhảy xuống.
Trước khi dư ba lượng tử biến mất một cơn sóng nhiệt khổng lồ ập đến sau lưng họ, Tiền Đa Đa châm một điếu thuốc trong ngọn lửa, anh ta nhìn Triệu Một Hữu đã mất ý thức rồi chạm vào môi anh.
Khởi động năng lực "chiết cành".
Trong chớp mắt Triệu Một Hữu hồi tỉnh, Tiền Đa Đa bị nuốt chửng bởi cảm giác hỗn loạn của Triệu Một Hữu, anh ta ộc ra một búng máu. Cũng may cuối cùng dư ba lượng tử cũng biến mất, tứ chi biến trở lại bình thường nhưng ý thức vẫn lưu lại cảm giác loạn trí và cơn đau khủng khiếp. Trong trạng thái mất trọng lượng vì đang rơi, Triệu Một Hữu nhìn thấy Tiền Đa Đa bưng miệng, chất lỏng màu đỏ tươi rỉ ra giữa những kẽ ngón tay anh ta, rơi xuống mắt anh.
Khi hòa màu đen vào ánh sáng của mặt trời và lửa, ta luôn được màu đỏ. (2)
"... đừng ngủ... Triệu Một Hữu...!"
Màu đỏ rợn ngợp nuốt chửng anh, Triệu Một Hữu đã hoàn toàn mất ý thức.
Sụp đổ.
Không biết đã qua bao lâu, Triệu Một Hữu nghe thấy tiếng xoàn xoạt như đang ở trong rừng rậm.
Mình chết rồi à? Hay vẫn đang mơ?
Anh mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên thềm đá dài, trên đầu anh là những tán cây sừng sững bao quanh khoảng trời cao vút.
Bậc thang nứt nẻ rất nhiều, đá xanh bị chìm sâu vào đất bùn hầu như không thể giẫm lên mà bước được. Triệu Một Hữu thử đứng dậy, nhìn xuống, một biển rừng cổ thụ, nhìn lên, mây mù giăng mắc.
Trên dưới đều như không có điểm cuối.
Đây là núi à?
Triệu Một Hữu hơi hoang mang, anh chưa bao giờ nhìn thấy núi thật, Đại Đô Thị cũng có một số tư liệu 3D về núi, rừng, biển và sa mạc nhưng những cái đó hoặc là hình thái nguyên thủy trước khi nền văn minh xuất hiện hoặc là phiên bản đã bị con người khai thác triệt để. Tóm lại là đều không giống hình ảnh trước mắt anh lúc này, hình như rất lâu trước kia ở đây từng có người sống, nhưng giờ họ đều đã tuyệt tích.
Triệu Một Hữu nhìn trang phục trên người mình, chân xỏ hài tay cầm gậy trúc hơi giống tăng lữ thời xưa nhưng chất vải áo trên người cho anh biết là không phải thế. Đây là một bộ áo cà sa mà lại rất mềm, nhẹ, không thể hình dung được chúng làm từ chất liệu gì.
Theo bản năng Triệu Một Hữu muốn suy luận thêm nhưng lại thấy đau đầu kinh khủng, trong cơn quay cuồng đột nhiên anh nghe được tiếng chuông văng vẳng.
Từ trên núi vọng lại.
Trên núi có gì?
Trên núi có chùa.
Trong chùa có gì?
Trong chùa đương nhiên là có hòa thượng.
Thế thì... mình là hòa thượng đó sao?
Triệu Một Hữu nhìn lại trang phục của mình, đầu anh đội một cái nón lá, thật kỳ lạ, anh chưa từng thấy loại mũ này nhưng anh biết nó chính là nón lá.
Nếu mình là hòa thượng thì bây giờ ai đang đánh chuông chùa?
Đầu anh càng đau hơn, Triệu Một Hữu chẳng nghĩ nữa. Anh bước trên bậc thang để lên núi. Không biết qua bao lâu, anh ngửi thấy mùi đàn hương rất nhạt. Sao anh lại biết mùi này là đàn hương nhỉ? Mà đàn hương là cái gì?
Bậc thang biến mất, anh thấy nước chảy, trước mắt anh là một cái đầm sâu, gọi nó là hồ cũng được.
Một cái hồ trên núi, giữa rừng thẳm.
Tiếng chuông anh nghe thấy vọng đến từ chính chỗ này, có một cái chuông cổ chìm dưới hồ, nước luồn qua tạo thành âm thanh. Hình như biết được anh đã đến, âm thanh dưới nước thay đổi.
Trở thành một giai điệu.
Triệu Một Hữu nhìn xuống nước, ở những vùng không sâu lắm có rất nhiều nhạc cụ, đàn tranh, dàn chuông, trống, đàn cầm đàn sắt, còn có cả dương cầm phương tây. Cánh hoa không tên phiêu đãng trong nước, luồn vào những nơi sâu xa, dòng nước đưa đẩy khiến rất nhiều nhạc cụ tự ngân nga. Hẳn là vì đã nằm dưới hồ quá lâu nên âm thanh của chúng đều không còn chuẩn nữa. Anh thấy cả một dàn đại phong cầm ở nơi nước rất sâu, dòng nước và cánh hoa phun ra từ ống đàn khổng lồ, vừa mênh mông vừa chật chội.
Đủ loại âm sắc vang lên từ mặt nước, lệch tông hết nên chẳng nghe ra được là bản nhạc nào, giống như phế tích sau khi nhân loại bị hủy diệt, chỉ còn tiếng nhạc sót lại là bằng chứng của nền văn minh.
Vậy... đây là đâu?
Còn cái gì ở nơi sâu xa dưới đáy hồ nữa?
Tiếng chuông lại ngân nga.
Triệu Một Hữu đột nhiên mở mắt.
Đau khủng khiếp, cơ thể phản ứng trước tiên, Triệu Một Hữu là người rất quen với đau đớn nhưng giờ này anh cảm thấy như mình đã bị chiên trong chảo dầu sôi rồi lại vớt lên nướng trong đất kiềm. Xương cốt đến lục phủ ngũ tạng anh đều bị giã nhuyễn, mí mắt anh nặng như đeo đá, anh cố hết sức mới phát ra được vài âm thanh.
"Tỉnh rồi à?" có người đứng cạnh giường nhìn anh, "Mạng mày lớn đấy Triệu Mạc Đắc, anh cứ tưởng mày đi xoa mạt chược với Diêm Vương rồi."
Có đầu tăm bông chà ít nước muối lên môi anh, vị giác từ từ hồi phục, Triệu Một Hữu đảo mắt, anh không đủ sức để nói nhưng người đó vẫn hiểu ý, "Nhân tình của mày chạy nạn đến tận đây, nhưng mà anh nói trước nhé, vẫn phải trả anh tiền nhà đấy."
Đó là Vai Chính, Liễu Thất Tuyệt. Người thanh niên cầm một cây quạt xếp trên tay, đang ngồi bắt chéo chân cạnh giường và mỉm cười nhìn anh như xem kịch vui: "Mày được lắm Triệu Mạc Đắc, hôm đó Tiền Đa Đa trông như quỷ cõng mày đến đây anh cứ tưởng hai đứa chúng mày thù hằn gì nhau nên anh ta giết mày rồi chứ... thật không ngờ thật không ngờ, mày cua được cách nào hay thế?"
Triệu Một Hữu ú ớ như người bệnh sắp chết, Liễu Thất Tuyệt nhíu mày bảo: "Đến nước này rồi không phải giấu giếm nữa, thoát được khỏi di chỉ S86 mà mày dám bảo hai đứa chưa làm gì nhau á?"
Triệu Một Hữu nhủ thầm mình mà không nằm liệt giường liệt chiếu thì kiểu gì cũng phải đấm nhau một trận với lão cướp này.
"Đừng có trợn mắt với anh, mày hôn mê bảy ngày rồi, ít cũng phải nằm một tháng nữa mới cử động bình thường được." Liễu Thất Tuyệt nói: "Đây là nhà an toàn của anh với nhà anh, ông ấy mất rồi còn lại nhiều thiết bị điều trị lắm, đảm bảo là chữa được cho mày sống vui sống khỏe, cứ yên tâm mà nằm."
Cũng chỉ có hai đứa bọn anh mới có thể một thằng nằm liệt cấm khẩu một thằng vẫn nói tía lia thế này. Đổi thành Điêu Thiền có khi nó đã chui vào một xó chùi nước mắt rồi.
Liễu Thất Tuyệt thao thao bất tuyệt như con chim sáo bị rách mỏ, toàn những chuyện trời bể vớ vẩn, nào dạo này rạp hát diễn vở gì, nào cụ Đức lại lên cơn điên thế này thế nọ, nào là bà cô ở hàng thịt lợn dạo này chơi mạt chược mãi chẳng được bộ ba, bả nhớ anh lắm rồi, vân vân.
Cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Một Hữu nghe thấy tiếng Tiền Đa Đa và ngửi thấy mùi khét kỳ quặc, Liễu Thất Tuyệt đứng dậy tặc lưỡi với Tiền Đa Đa: "Anh vẫn chưa bỏ cuộc à? Có tôi đây rồi, Triệu Mạc Đắc không chết được đâu, đừng cố nữa."
Tiền Đa Đa bưng một bát canh cá, phải gọi là một bát canh cá siêu hình. Tức là chỉ được gán cho khái niệm canh cá còn hình thái tồn tại trong bát thì tuyệt nhiên không liên quan gì đến canh cá cả.
Công nhận là mùi khét rất có sức sát thương, Triệu Một Hữu bị sặc ho khùng khục, mãi anh mới bật ra được hai tiếng: "... anh Tiền."
"Ái chà, đã nói được rồi à?" Liễu Thất Tuyệt ngạc nhiên nhìn anh rồi lại nhìn Tiền Đa Đa, anh ta gật gù ra điều thấu hiểu, "Được được, anh cút đây, hai người từ từ tâm sự."
Mùi vị trong phòng thực sự rất quái dị, Tiền Đa Đa mở cửa sổ ra rồi nhặt cái quạt Liễu Thất Tuyệt để lại lên. Anh ta vừa mở nó ra thì thấy trên giấy trắng có chữ viết bằng bút lông.
Mặt trước là "Mèo mả gà đồng".
Mặt sau là "Gieo vạ nghìn năm".
Triệu Một Hữu khó nhọc giơ tay lên huơ huơ, Tiền Đa Đa nói: "Anh không sao, còn em suýt nữa bị hòa tan vì biến hình rồi. Chắc sẽ có một vài di chứng nhưng em đừng lo, từ từ sẽ hết."
Lúc ở trong di chỉ S86 Triệu Một Hữu đã bàn bạc với Tiền Đa Đa về nơi trú ẩn sau khi chạy thoát, Tiền Đa Đa có nhà an toàn của mình nhưng thuốc thang ở đó không nhiều lắm... đương nhiên vẫn đủ để xử lý thương tích của anh ta nhưng đó là vì anh ta quen làm nhiệm vụ nguy hiểm rồi. Còn Triệu Một Hữu lại là lần đầu tiên buộc phải sử dụng năng lực trong hiện thực, chưa biết có thành công hay không nhưng có thể lường trước được là hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, điều kiện y tế ở chỗ anh ta không thể đáp ứng được.
Bệnh viện ở tầng 33 là một nơi khả thi, nhưng bệnh viện tầng đáy cũng rất thiếu thốn.
Thế là Triệu Một Hữu nghĩ đến Vai Chính.
Tiền Đa Đa biết Liễu Thất Tuyệt, "Anh từng hợp tác với cậu Liễu vài lần rồi, anh ta và chồng anh ta cũng từng mời cơm anh."
Vậy là họ quyết định.
Triệu Một Hữu lại huơ tay: Em nằm mơ anh Tiền ạ.
"Mơ à?" Tiền Đa Đa ngồi xuống mép giường, "Nhà khảo cổ rất hay nằm mơ, đó cũng là một cách phát tiết đơn giản."
Triệu Một Hữu ngừng một lát rồi lại huơ huơ: Nhưng mà từ trước đến giờ em không mơ.
Khu rừng trong núi sâu và hồ nước, âm nhạc đã mất... đó là giấc mơ đầu tiên trong đời anh.
"Em mơ thấy gì?" Tiền Đa Đa nhìn anh, "Nếu muốn, em có thể kể cho anh nghe."
Triệu Một Hữu im lặng một hồi rồi làm một loạt ký hiệu oằn tà là vằn, đầu ngón tay anh cũng phải múa loạn lên, suýt nữa thì Tiền Đa Đa không đọc nổi anh muốn thể hiện cái gì.
Mơ thấy anh đó. Triệu Một Hữu bảo.
Tiền Đa Đa: "... em muốn uống canh không?"
Anh định mưu sát chồng hả anh Tiền?
Tiền Đa Đa thở dài: "Triệu Một Hữu."
Ờ, có em.
"Lúc trước anh đề nghị em thế nào, bây giờ vẫn thế." Tiền Đa Đa nói: "Nhưng bất kể xuất phát từ tình cảm hay lý trí anh cũng phải nói là bây giờ thứ chúng ta phải đối mặt đã khác nhiều rồi. Cơ thể em cần được tĩnh dưỡng một thời gian dài, nếu em không muốn bị di chứng vĩnh viễn."
Thế rồi ý anh là sao hả anh Tiền?
"Anh có thể tiếp tục làm người hướng dẫn cho em, nếu em đồng ý. Chúng ta có thể cân nhắc việc hợp tác lâu dài." Tiền Đa Đa ngừng một chút: "Nhưng với điều kiện sức khỏe của em hiện nay thì anh đề nghị là chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác sau khi anh ra khỏi di chỉ."
Di chỉ mà Tiền Đa Đa nói đến chắc chắn là cái di chỉ cực kỳ nguy hiểm mà anh ta vẫn chuẩn bị thăm dò bấy lâu, thậm chí vì nó mà chính quyền Đại Đô Thị muốn xóa sổ anh ta.
Triệu Một Hữu hỏi: Anh Tiền, cuối cùng là anh muốn vào di chỉ nào vậy?
Đến nước này thật ra Triệu Một Hữu cũng đã lờ mờ đoán được rồi.
Anh nghe thấy Tiền Đa Đa nói: "... số 000."
--------------------------------------------------------
Chú thích:
(1) Ukiyo-e: hay tranh Phù thế (浮世絵) là một loại tranh được lưu truyền trên khắp Nhật Bản từ giữa thế kỷ 16 đến giữa thế kỷ 20.
(2) Chú thích của tác giả: Trích từ "Luận màu sắc" của Aristotle, nhà triết học và bác học người Hy Lạp cổ.