Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 25

Triệu Một Hữu mở choàng mắt.

Lần này cuối cùng cũng không phải thấy phòng bệnh và hành lang nữa mà xung quanh anh đã thành hư không vô tận, cách đó không xa có một cánh cửa đã mở, hành lang phía sau cửa treo đầy đèn lồng, bên dưới là dãy bình đựng tiêu bản xếp chỉnh tề.

Đây là di chỉ 000.

Anh đã trở lại.

Cơ thể có phản ứng ngay sau khi ý thức hồi phục, bấy giờ Triệu Một Hữu mới cảm thấy trên người mình hơi nặng, anh ngẩng lên thấy Tiền Đa Đa đang quỳ sấp trên người anh trong một tư thế hết sức khó hiểu.

Trên môi anh ta có vết màu đỏ, là máu. Triệu Một Hữu vô thức li.ếm môi một cái rồi phải xuýt xoa vì đau.

Lúc này anh nhận ra môi mình đã bị cắn rách, kẻ thủ ác coi bộ ác thật, anh như vừa bị hôn bởi một con dã thú, bao dã man bao hung tợn.

Nghe thấy anh kêu, Tiền Đa Đa ngẩng lên đối mặt với anh, anh ta khẽ thở phào: "Em tỉnh rồi."

"Anh Tiền, anh..." Triệu Một Hữu giật mình vì tiếng nói khản đặc của mình.

"Đừng nói gì vội."

Tiền Đa Đa cúi xuống, lại chậm rãi áp môi lên môi Triệu Một Hữu. Triệu Một Hữu cảm thấy có máu rót vào khoang miệng mình, trôi qua yết hầu chảy vào dạ dày, chạy trong đường ruột, cuối cùng tuôn ra theo mô cương (1) rồi lại bị người trên mình anh tiếp nhận toàn bộ. Một vòng tuần hoàn được hình thành.

Không biết qua bao lâu, Tiền Đa Đa buông anh ra để dọn dẹp đống bừa bộn bên dưới, "Lúc bước vào đây tiềm thức em bị từ trường công kích nên em rơi vào trạng thái ngủ say. Nếu không được ai đánh thức em sẽ mãi mãi lang thang trong mơ."

Triệu Một Hữu đang nằm dang tay chân thành hình chữ Đại trên sàn, trong đầu anh giờ pháo hoa vẫn nổ lốp bốp, anh tưởng như mình vừa bị vắt kiệt. Mãi sau anh mới hắng giọng nói được một câu: "Anh Tiền à, cách gọi dậy này của anh hơi bị... cuồng nhiệt đấy."

Tiền Đa Đa lại có vẻ rất bình tĩnh, "Anh phải đi vào tiềm thức của em để lôi em ra, đây là cách kết nối hiệu quả nhất."

Triệu Một Hữu phì cười, "Anh Tiền nhà ta thật là giỏi giang." Đang nói thì eo bị ấn một phát, anh gào lên é é. Tiền Đa Đa vừa vỗ mạnh một cái vào người anh, xương khớp anh kêu khực khực, "Ngồi dậy thử xem nào."

Triệu Một Hữu làm theo rồi trố mắt trầm trồ: "Eo hết đau rồi."

Sau đó anh nhìn quanh, "Mình đang ở đâu thế, anh Tiền?"

Tiền Đa Đa búng tay một cái để tạo cho mình một cái quần mới, mặc vào, "Không biết."

Đây quả là lần đầu tiên Triệu Một Hữu nghe được câu trả lời "không biết" từ Tiền Đa Đa.

Chỗ này giống một cái hang, hoặc là một không gian hình cầu trống rỗng, chẳng có đồ trang trí gì cả. Tiền Đa Đa dẫn anh đi sâu vào bên trong, "Anh đã đi xem thử trong lúc em hôn mê, có vẻ năng lực của nhà khảo cổ hoàn toàn không có tác dụng ở đây."

"Không tác dụng á?" Triệu Một Hữu ngạc nhiên hỏi lại: "Anh vừa biến ra cái quần còn gì?"

"Không phải là năng lực không hoạt động." Tiền Đa Đa đáp, "Mà là năng lực không có tác dụng gì cả."

Anh ta dừng tại một chỗ rồi giơ tay chỉ lên trời, "Em nhìn lên đi."

Triệu Một Hữu nhìn theo, ở nơi cực kỳ cao trên đỉnh đầu họ hình như có một khe hở, có ánh sáng rọi vào từ đó, tia sáng màu tro nhưng rất trong trẻo giống ánh trăng.

"Giả thiết là chúng ta đang ở trong một viện bảo tàng hoặc một tòa nhà nào đó." Tiền Đa Đa nói, "Vậy thì tia sáng đó chính là lối ra duy nhất."

Triệu Một Hữu ý thức được họ đã đi vòng vèo trong cái bảo tàng này khá lâu rồi, ở đây có trần nhà, có vách tường nhưng không hề có cửa sổ cũng như cửa để thoát ra.

"Vừa rồi anh đã biến ra thuốc nổ nhưng vô ích, thậm chí còn không phá được mấy cái bình thủy tinh ngoài hành lang."

"Hay là vào đây nên sức công phá của thuốc nổ kém đi?"

"Không, anh suýt bị sóng xung kích của vụ nổ hất tung." Tiền Đa Đa lắc đầu, "Hẳn là chỗ này hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi năng lực của nhà khảo cổ."

Nói rồi Tiền Đa Đa thử nghiệm luôn, anh ta vỗ tay để biến ra một cái bật lửa rồi hơ lòng bàn tay mình trên ngọn lửa, da thịt anh ta lập tức bị cháy xém. Sau đó anh ta dẫn Triệu Một Hữu trở ra hành lang, thiên thần vẫn ngủ say trong lọ, anh ta gỡ một chiếc đèn lồng trên trần xuống rồi thử dùng bật lửa châm ngọn nến bên trong, không có gì xảy ra.

Tiền Đa Đa lắc lắc tay, da thịt anh ta hồi phục như cũ, "Hiểu chưa?"

Triệu Một Hữu chẹp miệng, cầm tay anh ta, "Vậy là muốn rời khỏi bảo tàng này mình không thể làm nổ tường hay dùng sức mạnh mở đường được, chỉ có thể đi qua cái khe trên trần thôi phải không."

"Đúng."

"Anh bay lên chưa anh Tiền?"

"Không được, anh thử rồi." Tiền Đa Đa lắc đầu, "Dù anh bay lên cao bao nhiêu khoảng cách giữa anh và khe hở vẫn giữ nguyên."

"Vậy thì chỉ có tìm cầu thang thôi."

"Ừ, chỉ còn cách tìm thang thôi."

Sau khi thống nhất họ bắt đầu đi trong bóng tối, có vẻ nơi này đúng là hình tròn thật nên chẳng biết đi bao lâu họ lại trở về điểm xuất phát. Triệu Một Hữu nhìn cái quần dưới đất, "Đấy là quần của anh phải không, anh Tiền?"

Tiền Đa Đa đáp ừ, "Có lẽ mình cần ánh sáng."

Họ cùng nghĩ đến dàn đèn lồng bất tận ngoài hành lang.

Thế là họ quay ra hành lang, gỡ đống đèn lồng xuống, thử mang vào chiếu sáng khoảng không không đáy sau cánh cửa. Có ti tỉ kiểu dáng đèn lồng giống như những hành tinh thu nhỏ, nào hoa nào cá vàng, có cái lại giống con mắt hoặc bộ não của loài ngoài hành tinh nào đó. Ánh sáng trong đó như một thứ gì có sự sống, còn khung đèn là cơ thể mẹ thai nghén ra ánh sáng, hoặc cái lồng giam cầm, hay là quan tài để chôn vùi ánh sáng. Cuối cùng số đèn lồng họ gỡ xuống mang vào đã chất thành một ngọn núi nhỏ, trông như một nấm mồ tráng lệ, mặt trời và mặt trăng đều bị chôn ở đó, Triệu Một Hữu giẫm lên đèn lồng để trèo lên như đạp trên những vì sao.

"Anh Tiền ơi!" Triệu Một Hữu nói vọng xuống, "Hình như em tìm được cách rồi!"

Tiền Đa Đa nheo mắt nhìn người đứng trên đỉnh núi, "Cách gì?"

"Mình phải tự làm một cái thang!" Triệu Một Hữu nói to, "Em nhảy xuống đây, anh Tiền!" nói rồi anh nhảy xuống từ đỉnh núi đèn, Tiền Đa Đa lùi lại mấy bước vừa vặn đỡ được anh.

"Em bảo mình tự làm thang là thế nào?"

"Lúc nãy đứng trên đỉnh núi em thấy hình như khoảng cách đến cái khe thu ngắn lại."

Tiền Đa Đa hiểu ngay lập tức.

Mọi thứ trong viện bảo tàng này đều không chịu ảnh hưởng bởi năng lực của nhà khảo cổ, vậy thì những thứ có sẵn ở đây thì sao?

Vươn tay khó bắt được vì sao, đã có Thái Hành sơn cao vạn trượng.

Anh ta không bay lên được, nhưng anh ta có thể dời một ngọn núi đến đây.

"Đi thôi anh Tiền." giọng Triệu Một Hữu vang lên thản nhiên mà ngạo mạn, "Ta dời một ngọn núi nào."

Nói là làm, họ bắt đầu đi khắp viện bảo tàng, bình đựng tiêu bản, những bộ hài cốt khổng lồ, thậm chí cả tinh cầu đã chết, vô số đồ trưng bày bị đẩy vào hư không để đắp thành một ngọn núi. Triệu Một Hữu phát hiện ra một phòng trưng bày toàn đồ sứ, họ mang hết bình chai lọ đó chồng lên núi, có đồ sứ vỡ nghe lanh canh trong hư không, âm thanh như hủy diệt lại như tái sinh khiến người ta mê muội. Triệu Một Hữu từng xem quá trình chế tác đồ sứ thời cổ ở thư viện, người ta nung đất lấy từ trên núi để có được men màu xán lạn. Giờ thì những tạo vật mỹ lệ đó đều bị đập nát để trở lại làm một hòn đất trên núi. Ngọn núi này của họ rất xảo quyệt, sườn núi chất đầy hài cốt, chân núi chôn giấu thiên thần, mà kẻ dời núi lại không phải thần, chỉ là hai con người muốn vươn tới trời.

Cuối cùng hai đứa trèo lên đỉnh núi, khe hở trên trời đã gần họ lắm rồi, tự nhiên Triệu Một Hữu bảo: "Anh Tiền này, anh cảm thấy ngọn núi này của bọn mình cao bao nhiêu?"

Tiền Đa Đa nghĩ một lát rồi đáp, "Chắc khoảng 300km."

"Có thế thôi á?" Triệu Một Hữu hơi ngạc nhiên, khoảng cách đó chạy xe gần một tiếng là tới rồi, "Sao anh đoán được?"

"Dựa vào thông tin trong sách, đó là khoảng cách thật giữa mặt đất và vũ trụ." Tiền Đa Đa bảo, "Nhiều khi bầu trời không xa như mình tưởng."

Triệu Một Hữu nhìn ánh sáng trắng rọi xuống trên đỉnh đầu, khe hở đó nhìn từ dưới mặt đất thì rất hẹp nhưng giờ này đã trở thành một cửa hang đủ cho hai đứa chui qua, "Trông thế này thì bọn mình cũng là người ra từ trong hang nhỉ."

Đó là một lối ẩn dụ, Tiền Đa Đa hiểu, anh ta trả lời: "Người ra từ cái hang cũng cần phải trở về cái hang, để biết chắc mình vẫn đang đi trên đường thiện." (2)

"Chà, anh Tiền này, nể mặt em tí đi, mấy khi em thuộc được văn vở."

Tiền Đa Đa nghĩ ngợi rồi nói chân thành: "Em giỏi lắm."

"Làm như dỗ con nít vậy."

"Vậy thì em không giỏi."

"Ê em quậy nha."

Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển, người Babylon xây tháp Babel để chạm đến trời, Socrates ra khỏi cái hang, họ lúc này như có được mười nghìn danh tính. Triệu Một Hữu thử nhón chân lên và thấy cửa hang vẫn quá cao, anh có nhảy lên cũng không tới được. Thế là anh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bả vai: "Lên đi, anh Tiền."

Tiền Đa Đa nhướng mày: "Em chắc chứ?"

"Gì thế, anh có nặng đâu."

Tiền Đa Đa lắc đầu, giẫm chân lên vai Triệu Một Hữu. Triệu Một Hữu giữ vững rồi gồng mình đứng lên, "Sao rồi?", Triệu Một Hữu hỏi, "Tới được không?"

Tiền Đa Đa thử rướn lên, cuối cùng cả hai cùng kiễng chân vẫn không thể chạm đến được cửa hang.

Anh ta nheo mắt, ước lượng khoảng cách giữa ánh sáng và đầu ngón tay mình.

Giống như Đức Jehovah vươn tay ra với Adam trong bức bích họa Michelangelo để lại trên trần nhà nguyện Sistine (3), chỉ còn một đường ranh giới mỏng manh giữa Chúa Trời và trí tuệ của con người.

Tiền Đa Đa nhìn cái khoảng cách một hồi rồi thả tay, nhảy xuống, "Em lên đi, Triệu Một Hữu."

Triệu Một Hữu: "Em lên trên à?"

"Sức bật của em tốt hơn anh." Tiền Đa Đa nói, "Em giẫm lên anh mà nhảy là tới được."

Giờ không phải lúc đôi co, Triệu Một Hữu giẫm lên vai Tiền Đa Đa rồi được anh ta nâng lên cao.

Triệu Một Hữu vươn tay ra.

Một giây sau, tiếng "ầm ầm" đột nhiên nổ vang dưới chân núi, hẳn là trọng lực mất cân bằng đã khiến hòn đá lửa rất lớn lăn xuống. Đó là một thiên thể họ vần về từ một phòng triển lãm nào ấy, lúc ấy Tiền Đa Đa ngắm nghía hành tinh này một hồi rồi bảo nó giống mặt trời.

Phản ứng dây chuyền, cả ngọn núi bắt đầu sập xuống, Tiền Đa Đa hét với lên từ bên dưới, "Triệu Một Hữu! Nắm chắc vào!"

Triệu Một Hữu vội vã trèo lên cửa hang rồi lôi Tiền Đa Đa lên.

Khoảnh khắc này, mặt trời xuống núi.

Và họ cùng thấy được ánh sáng bên trên đỉnh núi.

--------------------------------------------------------

Chú thích:

(1) mô cương (erectile tissue): khối mô ở dạng xốp có thể sung huyết, có màng trong, bị bao quanh bởi cơ bàng quang. Sự cương lên = tình trạng sung huyết của mô cương này. Khi cái mô này nó cương tức là đánh dấu kí.ch t.hích t.ình d.ục và khả năng sẵn sàng cho hoạt động tình dục.

(2) Chú thích của tác giả: gợi ý từ "Dụ ngôn về cái hang" trong tác phẩm "Cộng Hòa" - tác phẩm nổi tiếng nhất của Plato.

Trong dụ ngôn này, Socrates kể cho Glaucon về những người sống trong hang động, nhầm lẫn những bóng đen với sự thật. Kiến thức của họ được hình thành bởi nhận thức hạn hẹp, sự hiểu biết bị giới hạn bởi ngọn lửa bập bùng. Rồi, một người tù thoát ra. Anh choáng ngợp bước ra khỏi hang động, bị chói lóa bởi ánh sáng mặt trời, nhưng vẫn bị thôi thúc tìm kiếm nguồn gốc của nó. Thế giới thực choáng ngợp anh - mặt trời rực rỡ, màu sắc sống động, cây cối lay động trong gió. Đó là một sự tỉnh giấc khắc nghiệt, rối bời, sáng sủa hơn một triệu lần so với lửa nhấp nhô trong hang động.

Và rồi, dần dần, anh ta thích nghi. Anh ta bắt đầu hiểu bản chất thực sự của những bóng đen, chúng chỉ là những ảo ảnh do ngọn lửa xa xa tạo ra. Anh ta nhìn thấy thế giới không chỉ là những bóng đen, mà là những vật thể có tồn tại riêng, được soi sáng bởi một mặt trời rực rỡ. Đây là sự khai sáng, khoảnh khắc mà người ta vượt lên trên hang động nhỏ bé của nhận thức con người và nắm vững bản chất thực sự của thế giới.

(3) Bức bích họa "Sự tạo dựng Adam" (tiếng Ý: Creazione di Adamo, cũng có tên gọi là "Sự tạo dựng người đàn ông") là một bức tranh tường trên trần nhà nguyện Sistina, thành Vatican. Đây là tác phẩm do Michelangelo sáng tác vào khoảng năm 1511.

Bức tranh đã được nhiều người sao chép và nhại lại rất nhiều lần. "Sự tạo dựng Adam" của Michelangelo là một trong những bức tranh tôn giáo được sao chép nhiều nhất mọi thời đại.

Bức này nổi tiếng lắm, đảm bảo quý vị từng thấy nó ở đâu đấy hoặc tranh phóng tác từ nó rồi á.

Bình Luận (0)
Comment