Thiếu nữ cũng chưa từng nghe bài hát về cầu bà ngoại này.
"Thế sao cô lại chọn tên như thế?" thiếu niên hỏi khi hát xong.
Cô gái nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu, "Lâu quá, quên mất rồi. Chắc là họ đặt ngẫu nhiên cho tôi thôi."
Tự nhiên lý thuyết xác suất kỳ lạ lại hoạt động, nó khiến cho vũ trụ sinh ra nguyên tử hydro, mười nghìn hạt xúc xắc tung lên đều ra mặt lục, nó làm nhân loại ra đời rồi tuyệt diệt, để tàu vũ trụ khởi hành một trăm năm lại trở về điểm xuất phát.
Cũng khiến cho tên gọi của cô gái xuất hiện trong một bài đồng dao.
Cô ta ngâm nga theo giai điệu thiếu niên vừa hát, "Cũng hay nhỉ."
Chèo là chèo, chèo về cầu bà ngoại.
Sau 18 tiếng, họ trở về tàu vũ trụ, tiếp tục làm công việc thăm dò toàn bộ quả đất. Dù mực nước biển lên cao đã nhấn chìm nhiều vùng lục địa nhưng hành tinh màu xanh này vẫn còn nguyên sáu trăm triệu km2 lãnh thổ. Cuộc thăm dò của họ kéo dài hơn mười năm, cho đến năm thứ mười lăm thì Ngoại Bà Kiều phát hiện ra một vùng lòng chảo.
Thiếu nữ, không, giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành chỉ một tọa độ trên màn hình 3D, "Máy dò đã quét vị trí này rất nhiều lần mà không phát hiện được gì, thế mà cái thiết bị cảm ứng cổ lỗ sĩ tiền thân của người nhân tạo mà cậu moi được trong kho lại bắt được tín hiệu ở đó. Tín hiệu yếu lắm nhưng cũng đáng để thử."
Người nhân tạo vẫn trong hình hài thiếu niên như trước đang bận pha chế thứ gì đó trên bàn, đáp, "Hiểu rồi, mai xuất phát được không?"
"Thôi đừng cố nữa, cậu vầy cái công thức ấy bao nhiêu năm rồi." Ngoại Bà Kiều lừ mắt, "Cái món chứa carbonate đó uống ngon vậy hả? Nhà ấm có được mấy ô đất trồng cây mà cứ nhất định phải trồng cà phê mới chịu."
"Cô chẳng hiểu gì cả." thiếu niên lý luận rất hùng hồn, "Cocacola muối là nước thánh, chữa được bách bệnh."
"Thánh cái tổ cha cậu ấy. Đống nước thải cậu chế ra chỉ đáng dùng để chùi cầu tiêu." Ngoại Bà Kiều cho nó một đạp, "Đi nhanh, ngay và luôn."
Thiếu niên lảo đảo suýt ngã vì một cước của cô ta, "Năm nay cô hai tám rồi phải không Ngoại Bà Kiều? Cô sắp mãn kinh phải không?" nói xong là bị đuổi đánh cho chạy trối chết, "Đừng đánh đừng đánh! Anh đây vừa đổi xác rồi, đánh cho sưng tay hay gì!"
Những năm này họ sống bên nhau càng lúc càng thân thiết, chẳng có hệ thống xã hội, người nhân tạo không biết một cô gái ngoài hai mươi tuổi nên như thế nào, nhưng nó dám chắc không thể giống như Ngoại Bà Kiều. Đầu tóc mười ngày nửa tháng không gội, lúc nào cũng tất bật lên trời xuống đất như bà khùng chẳng biết kiêng nể gì ai.
Cô gái mặc đồ bảo hộ rồi cùng thiếu niên vào máy lơ lửng. Tiền Đa Đa huých Triệu Một Hữu đang ngủ vắt lưỡi dậy, "Dậy đi, họ sắp rời tàu rồi."
"Hở?" Triệu Một Hữu ngơ ngác choàng dậy, nước miếng anh chảy ướt cả vai áo Tiền Đa Đa, "Bao lâu rồi anh?"
"Mười lăm năm rồi."
Triệu Một Hữu tỉnh ngay tức khắc, "Em ngủ lâu thế á?"
"Không phải hoảng, tốc độ thời gian của chúng ta không giống họ thì phải." Triệu Một Hữu ngủ lâu quá tê cả chân, anh đứng lên thì suýt ngã may được Tiền Đa Đa đỡ kịp, "Họ sắp xuống mặt đất rồi, anh cảm thấy lần này có thể phát hiện được gì đấy."
Mười mấy năm qua hai người ở trên tàu vũ trụ tìm kiếm khắp nơi mà không có thành quả gì, thậm chí họ còn không tìm được một vùng đất nào thích hợp để cư trú và xây dựng lại nền văn minh trên bề mặt cằn cỗi này. Ngoại Bà Kiều đã bắt đầu cân nhắc việc chuyển sang một hành tinh khác.
Nhưng Triệu Một Hữu không để ý đến việc đó lắm, anh đang nhìn chất lỏng màu nâu đỏ được pha chế dở dang trên bàn thí nghiệm, "Ơ kìa, nó vẫn chưa chế ra được Cocacola muối à?"
Trong kho dữ liệu của phi thuyền này cũng không có công thức pha chế Cocacola muối, chỉ có mấy phần ăn dạng phân tử của hiệu M bảo quản trong những cái lon nhỏ bằng nắm tay ở kho hàng, sau khi hâm nóng chúng sẽ phình ra thành một phần thức ăn nhanh cực kỳ phong phú. Người nhân tạo tình cờ tìm được chúng, và sự thật chứng minh thứ sản phẩm quá đát này gây nghiện dã man, thiếu niên ăn rồi nhớ mãi không quên được, nó quyết tâm phải điều chế ra được món ăn y hệt.
"Sắp rồi." Tiền Đa Đa nói, "Hai năm trước nó đã làm được một phần gà rán rất thành công, Ngoại Bà Kiều ăn rồi khen ngon lắm."
"Thế sao nó vẫn còn chế gà rán nữa?" Triệu Một Hữu chỉ chai dầu ăn còn một nửa trên bàn thí nghiệm.
"Anh cũng không hiểu." Tiền Đa Đa cũng hơi hoang mang, "Lúc ấy nó bảo cái gì mà vị này là vị của ông Ken (1) chứ không phải hiệu M."
Họ đi theo cô gái và thiếu niên xuống mặt đất, máy lơ lửng đáp xuống một nơi giống lòng chảo, họ đi trong dãy núi rất lâu rồi cô gái đột nhiên dừng bước, "Đến rồi."
Nơi này là một vùng đồi núi rất bình thường, phía xa có vách đá, không thấy gì kỳ lạ. Ngoại Bà Kiều nhìn chăm chú số liệu trên thiết bị cảm ứng rồi vẫy tay với thiếu niên, "Đúng là đây, tọa độ 29753, hạ rìu phá núi xuống đi."
Một chuỗi số liệu xuất hiện trên kính của người nhân tạo, có một điểm đen lóe lên phía chân trời, một cái bọc khổng lồ bay đến rồi ngừng lại, khi đáp đất nó tự động bung ra, gió lớn thổi tung cát đá, tiếng nện ầm ầm như có hàng vạn vó ngựa phi.
Triệu Một Hữu và Tiền Đa Đa thấy một cỗ máy rất lớn, họ chưa từng gặp loại máy móc này ở Đại Đô Thị, nó trông như một trong mười tám loại binh khí thần hay gặp trong cổ tích. Người nhân tạo thao tác điều khiển trên màn hình ảo, sau khi mã lệnh được nhập vào, cỗ máy bắt đầu hoạt động rất trơn tru.
Thật khó mà diễn tả một cái rìu phá núi sẽ làm việc như thế nào, Đại Đô Thị xây cao chọc trời, điều này chỉ khiến không gian sống của con người bên trong trở nên chật hẹp, bức bối. Hình như Triệu Một Hữu chưa từng được thấy cảnh bão táp sấm sét như thế này, nghe tả trong thần thoại thì chắc là có... đất trời hỗn độn, Bàn Cổ vác rìu, thiên thanh, địa minh, mở mắt là ngày, nhắm mắt là đêm.
Sau tràng sấm động, trời sụp đất nứt, đồi núi gần như bị xới tung lên, cỗ máy nhân tiện xúc bay một tảng đá lớn trên vách đá, thứ cô gái tìm kiếm đã lộ ra.
Giữa lòng chảo lại có một lòng chảo, ở nơi trũng sâu kéo dài đến mép sườn đồi chôn giấu một quần thể miếu thờ to lớn.
Nói đúng hơn là một công trình miếu thờ.
Mà đi vào đó sẽ thấy nơi cung điện đáng ra nên để thờ phụng Thần Phật lại toàn là nhà máy và phòng thí nghiệm khổng lồ.
Rõ ràng là Ngoại Bà Kiều không ngạc nhiên lắm trước phát hiện này, cô dẫn thiếu niên đi trên con đường thông đến chính điện, "Nhanh nhanh, quét hình đi."
Lúc này người nhân tạo đang hoạt động hết công suất, hình chiếu 3D bắt đầu hiện lên như làn nước trong bán kính 1 mét quanh nó, dần dần kiến trúc đổ nát vì bị chôn sâu dưới đất đá đã hiện lên như ban đầu. Những cột trụ lớn màu vàng hồng trồi lên từ đất bằng, trên thân chúng bò đầy ống trong suốt và mạch điện, nhìn từ xa còn tưởng là kinh văn ngoằn ngoèo.
Họ đi vào chính điện, cô gái nhìn bức tượng trước mắt, "Đây rồi."
Một pho kim thân Phật Đà (2).
Phật Đà ngồi xếp bằng trang nghiêm mà đẹp đẽ. Người nhân tạo nhanh chóng quét toàn bộ pho kim thân đồng thời đưa ra một số tài liệu liên quan từ kho dữ liệu, "Đây là một xưởng chế tạo người nhân tạo của thế kỷ 22, ở đây các nhà khoa học thử nghiệm truyền tư tưởng nhà Phật vào trí não người nhân tạo để quan sát phản ứng sóng não của chúng... chỉ tra soát được đến thế thôi, chỗ này bảo mật cao lắm."
Ngoại Bà Kiều nhìn ngắm bức tượng Phật trước mặt, "Tôi có một thắc mắc."
Thiếu niên đang bận xem số liệu, hỏi: "Cái gì?"
"À, cậu có muốn biết trong một trăm năm qua Trái Đất đã đi đến hủy diệt như thế nào không?"
"Cái này không khó, dựng mô hình là suy đoán được thôi. Có nhiều khuôn mẫu trong lịch sử lắm." câu trả lời của người nhân tạo là một đống hồ sơ lấy ra từ bộ nhớ, "Nhưng có một điểm cô nói chưa đúng."
Cô gái nhíu mày, "Cái gì không đúng?"
"Thứ bị hủy diệt không phải Trái Đất mà là loài người." người nhân tạo đính chính, "Trước khi diệt vong loài người còn chưa đến được tâm Trái Đất cơ mà."
Ngoại Bà Kiều nghĩ ngợi một chút rồi khẽ gật đầu, "Cũng đúng."
"Tóm lại nơi này hình như cũng bị vùi lấp bởi con người chứ không phải do bom đạn chiến tranh." Cô gái đảo mắt quanh đại điện, bích họa trên tường không biết vẽ bằng thứ sơn hóa học gì mà vẫn giữ nguyên được màu sặc sỡ, "Mã trên mấy mạch điện leo cột đó có dùng được không?"
"Hình như là được." thiếu niên thử yêu cầu quyền truy cập, thế mà vào được thật. Ngay khi kết nối được thiết lập đột nhiên cả đại điện sáng rực lên, có tiếng "két" phát ra từ cơ thể người nhân tạo.
Ngoại Bà Kiều nghe thấy âm thanh đó, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, hơi quá tải thôi." Thiếu niên đứng vững, số liệu trên mắt kính hơi bị khựng lại rồi lại khôi phục như thường, nó giơ tay lên chỉ tượng Phật trong chính điện.
"Đó là một siêu máy tính."
Ngoại Bà Kiều cũng không ngạc nhiên, "Tôi thấy rồi, tạo một cái vỏ bọc hoành tráng thế này chỉ để giấu một máy chủ. Vấn đề là cậu có giải mã được tất cả những thứ chứa trong đó không?"
"... không khó lắm." một lát sau, người nhân tạo đáp, "Nhưng cần thời gian."
"Bao lâu?"
"Tôi không chắc, cơ chế tường lửa phía ngoài rất yếu, nếu chỉ đọc một phần dữ liệu thì nhanh thôi. Nhưng nếu muốn giải mã toàn bộ có lẽ cần nhiều năm."
"Trước mắt chưa phải vội." Ngoại Bà Kiều quyết định nhanh chóng, "Dữ liệu ở lớp ngoài có gì?"
Người nhân tạo im lặng một lát, "Chắc chắn là cô muốn đọc chứ? Tôi cảm thấy tệp này hơi giống một cái bẫy."
Nó chuyển đổi số liệu thành hình ảnh rồi chiếu lên màn hình lơ lửng trước mặt hai người, như nó nói, đây đúng là một tệp hồ sơ.
Tiêu đề rất trắng trợn.
[2180-2208: Ghi chép về chiến tranh Orion]
Đầu tiên Ngoại Bà Kiều sững sờ, sau đó cô ta nói ngay: "Xóa, xóa triệt để cho tôi."
Thiếu niên lập tức ném nó vào thùng rác.
"Xóa hết cả những hình ảnh liên quan trong bộ nhớ của cậu đi." Ngoại Bà Kiều đọc một chuỗi mã, đó là chuỗi lệnh mở khóa quyền thao tác tối cao trên người nhân tạo, cho phép cưỡng chế chấp hành yêu cầu.
Giữ lại thứ này trên quả đất mà loài người đã tuyệt diệt chẳng khác gì một mối họa ngầm, mục đích của cô ta là tái thiết nền văn minh, mà một cuộc chiến luôn có thể trở thành cái cớ cho một cuộc chiến nữa nổ ra.
Có một câu thiếu niên nói rất đúng, về nguyên nhân diệt vong của nhân loại, có rất nhiều mẫu để tham khảo trong lịch sử. Xét lại xu hướng phát triển của thế giới khi cô ta rời Trái Đất một trăm năm trước thì quá trình sau này cũng không khó đoán.
Mà bản thân cô càng không cần được chứng minh những phỏng đoán của mình bằng cái gọi là sự thật. Trên tàu vũ trụ có công nghệ trích xuất và phân tích ký ức, cô không thể xem tập hồ sơ đó, không thể để lại bất cứ một nhân tố nào có thể trở thành ngòi nổ của cuộc chiến.
Thiếu niên đã thực hiện xong lệnh cưỡng chế, nó đơ trong một giây rồi ngẩng lên nhìn cô, "Có cần tôi phân tích máy chủ không?"
"Về tàu đi, tôi viết một chương trình an toàn cho cậu." Ngoại Bà Kiều nói, "Trước mắt chỉ giải mã những dữ liệu đạt tiêu chuẩn an toàn, còn lại để sau."
Họ lại mất thêm mười năm để thăm dò quần thể miếu thờ này và phát hiện ra rất nhiều thứ kỳ dị. Trong đó hữu dụng nhất là một số công nghệ còn lại của thế kỷ 22. Dù tàu vũ trụ có lưu trữ lượng lớn thông tin về nền văn minh nhân loại nhưng dù sao mức độ bảo mật dành cho một đội khảo sát khoa học cũng hữu hạn, họ không thể nắm giữ được tất cả những kỹ thuật đỉnh cao thời đó.
Nhờ những công nghệ này và thêm mười năm thăm dò nữa, cuối cùng họ cũng tìm được một mảnh đất thích hợp để gây dựng lại nền văn minh trên Trái Đất.
Ngày động thổ, Ngoại Bà Kiều đã 48 tuổi và thiếu niên cùng xuống mặt đất, chuyến đi này họ chỉ cầm theo ba thứ, gà rán hiệu M, Cocacola muối và thuốc lá Marlboro.
Cuối cùng thiếu niên cũng khôi phục được công thức hoàn hảo nhất, thuốc lá thì do Ngoại Bà Kiều tìm được trong hành lý của một đồng đội. Trăm năm trước hệ thống tuần hoàn của tàu vũ trụ bị trục trặc dẫn đến những khoang ngủ đông cũng không còn an toàn tuyệt đối, người đó chết trên đường trở về Trái Đất.
Ngoại Bà Kiều đứng dưới bầu trời hút hết điếu thuốc, nhìn người nhân tạo đang ăn gà rán. Thiếu niên sẽ không già yếu, nó vẫn là gương mặt bà nhìn thấy khi thức dậy sau giấc ngủ dài.
Bà giẫm tắt mẩu thuốc, rút chai Cocacola muối của cậu ta để tu một ngụm thật lớn, sau đó bà đổ nốt phần chất lỏng còn lại trong chai xuống đất như người xưa rót rượu tế.
Cuối cùng bà ném cái chai qua một bên, mặc kệ vẻ phản đối của thiếu niên và bảo: "Khởi công đi."
Tàu vũ trụ đang neo trên quỹ đạo khóa tọa độ rồi lại thả cỗ máy rìu phá núi xuống. Tiếng sấm rền vang, thời khắc này giống như khởi đầu thần thoại, chúng tiên trên trời cùng cúi xuống mà trông. Ngoại Bà Kiều đứng lặng trong gió cát, tóc dài xõa tung, thân hình bất động, người nhân tạo bật một ngọn lửa từ ngón tay châm điếu thuốc mới cho bà.
Thành trì đầu tiên thành lập trên cánh đồng hoang, khởi đầu từ khói thuốc phả ra từ đôi môi người phụ nữ.
Khi điếu thuốc sắp cháy hết, Ngoại Bà Kiều gạt cát bụi trước mắt, nói: "Tôi nghĩ ra tên của thành phố này rồi."
Thiếu niên nhìn bà ta, hỏi: "Ái chà, cuối cùng cô cũng quyết được hả?"
Ngoại Bà Kiều ừ rồi đeo mũ bảo hộ vào.
Dù không khí Trái Đất đã được cải thiện dưới sự kiểm soát nhưng cơ thể bà cũng hư hao nhiều sau bao năm vất vả, giờ bà đã bước vào cái tuổi phải chú ý đến tuổi thọ của mình.
"Tên của thành phố này là: Đại Đô Thị."
Trước khi chính thức động thổ xây dựng Đại Đô Thị, Ngoại Bà Kiều và thiếu niên đã làm một số thống kê so sánh. Dựa vào công nghệ và năng lực của máy móc hiện có họ hoàn toàn không đủ sức xây nên một thành phố.
Sau khi bàn bạc kỹ càng, họ quyết định đánh thức những người đang ngủ trong khoang ngủ đông.
Thế là năm 48 tuổi, Ngoại Bà Kiều - người trở lại cố hương đã lâu, lần đầu tiên gặp được đồng đội đã thức tỉnh. Đội khảo sát năm đó đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi hiểu rõ tình hình Trái Đất hiện tại, họ bỏ phiếu và quyết định chia một phần tài nguyên có sẵn để chế tạo người nhân tạo phục vụ mục đích kiến thiết nền tảng Đại Đô Thị. Đồng thời họ khởi động kế hoạch đào tạo thế hệ con người kế tiếp.
Lại thêm mười năm trôi qua, đô thị sơ khởi đã hình thành trên đồng bằng.
Vào ngày sinh nhật 58 tuổi, Ngoại Bà Kiều cũng trúng cử vị trí người lãnh đạo đầu tiên của chính quyền Đại Đô Thị. Lịch làm việc của bà cực kỳ bận rộn, đêm khuya bà mới trở về sau tiệc mừng công, khi đi qua một con đường tự nhiên bà bảo tài xế dừng xe lại.
Bên đường có một tiệm đồ ăn nhanh hiệu M mở cửa 24/7. Lâu lắm rồi Ngoại Bà Kiều không ăn thứ này, chỉ có thuốc thì bà hút ngày càng nặng. Bà đến trước bàn gọi món tự động, gọi một phần gà rán và một ly Cocacola muối cỡ lớn.
"Bà nên chọn combo." Đột nhiên có giọng nói vang lên từ máy gọi món, "Thế lời hơn nhiều."
Động tác gọi món của bà khựng lại, "Cậu đấy à?"
"Tôi đây tôi đây." Giọng thiếu niên vẫn oai phong lẫm liệt như xưa, "Lâu quá không gặp nha bà già."
"Lâu quá không gặp." Ngoại Bà Kiều đổi sang chọn combo, "Tôi nhớ lúc trước cậu đang làm tổ chức ở nhà máy động lực hạt nhân cơ mà."
"Bà lạnh lùng quá nha bà già." Giọng thiếu niên có vẻ bất mãn, "Mình sống với nhau suốt bốn chục năm, thế mà bà chẳng hỏi thăm tôi được một câu."
Sau khi Đại Đô Thị được định hình cơ bản, người nhân tạo bị hạ thấp quyền hạn, những kỹ thuật tiên tiến về du hành vũ trụ đều bị dời sang kho dữ liệu mới. Là hoa tiêu được chỉ định khẩn cấp năm đó, đáng ra nó sẽ được tắt máy và về hưu trong vinh quang, nhưng để tưởng niệm lõi vận hành của nó vẫn được giữ lại trên tàu vũ trụ.
"Tôi nghe nói về công việc của cậu rồi." Ngoại Bà Kiều móc trong vạt áo ra một điếu thuốc, "Cậu chia phần lớn chức năng để vận hành hệ thống hiệu M tự động khắp thành thị hả, cậu thích ăn gà rán đến mức nào vậy?"
"Bà già ơi bà có lương tâm một tí đi, người nhân tạo vốn làm gì có nhu cầu ăn uống." thiếu niên phàn nàn trong loa, "Hồi đó mà không phải kiểm định chất lượng thực phẩm dự trữ hộ bà thì đời nào tôi động vào đồ ăn nhanh trong kho hàng!"
Ở tuổi này Ngoại Bà Kiều cũng không nhớ rõ những chuyện nhỏ hồi đó nữa, bà nghĩ ngợi rồi hiên ngang đáp: "Tôi muốn một phần kem ly đặc biệt, thêm xi-rô sô-cô-la, không trả tiền."
"Cái gì?! Bà ăn ở tử tế giùm, chính quyền các bà mới tăng tiền điện tiền nước đắt phát khiếp. Tôi làm bục mặt giữ mấy cái cửa hàng tồi tàn này bà tưởng tôi sướng lắm à?"
Ngoại Bà Kiều à lên một tiếng rồi nói tiếp: "Thêm bánh đậu đỏ với bánh cuộn gà nữa nhé."
Máy gọi món đơ mất một lúc, rồi một cái bàn ăn bắn "bụp" ra từ cửa sổ, trên đó có gà rán, Cocacola muối, bánh cuộn gà, bánh đậu đỏ, kem ly rưới xi-rô sô-cô-la và một đống mù tạt, tương cà tặng kèm.
Ngoại Bà Kiều gõ gõ vào cái máy, "Cậu không cho tôi dụng cụ ăn."
Máy móc vẫn im ru, người đàn bà đang nghĩ nên nói gì thì giây lát sau trên phố có tiếng gào rú ầm ầm, thiếu niên nhảy xuống từ phi thuyền và gào lên với bà qua cửa sổ: "Bà ăn ít thôi bà già!!! Con người tuổi bà không được ăn thực phẩm rác bừa phứa thế đâu!!"
"Lâu lắm không gặp." Ngoại Bà Kiều ngẩng lên từ đống khói mù, bà ta bẻ đôi cái bánh đậu đỏ đưa cho thiếu niên, "Vậy thì chia cho cậu cái này."
"Bà già bủn xỉn!" thiếu niên cáu tiết, "Tôi muốn ăn gà rán!"
3 giờ sáng, trước tiệm thức ăn nhanh, người đàn bà 58 tuổi và thiếu niên chưa trưởng thành, lãnh tụ và kẻ tiên phong xây dựng nên thành thị, choảng nhau vì mấy miếng gà rán.
Đó là một trong những lần ít ỏi họ gặp nhau trong 20 năm kế tiếp, giây phút lâm chung, khi cuộc đời lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, trong một khoảnh khắc Ngoại Bà Kiều đã nhớ lại đêm hôm ấy.
Thiếu niên nhìn bà dưới đèn, giống như người kể chuyện thanh tao tuyệt vời trên lầu cao trăm năm trước, trên kính mắt của nó hiện ra hàng loạt chữ Hán màu vàng kim.
Nghĩ người đi, khói sương thiên lý.
Mây chiều buông trời Sở bao la.
Tiến sĩ Kiều, vị lãnh tụ thứ nhất của Đại Đô Thị, sinh ra trong thế kỷ 22, từng theo đội khảo sát du hành đến nơi sâu xa trong vũ trụ, một trăm năm sau bà trở lại cố hương. Trọn đời bà cống hiến cho công cuộc gây dựng lại nền văn minh nhân loại, đặt nền móng cho Đại Đô Thị. Vì sức khỏe suy giảm trầm trọng, bị chẩn đoán không thể vượt qua được cuộc giải phẫu thay thế bộ phận cơ giới nên bà đã về hưu để điều trị bảo tồn.
Một năm sau bà qua đời, hưởng thọ 78 tuổi.
Những ngày cuối đời, người nhân tạo từng đến thăm bà cùng với một bó hoa tươi mới hái từ nhà ấm. Bà mặc áo bệnh nhân, nhìn thiếu niên mặc đồ tây, đi giày da qua cặp kính lão, "Lần đầu tiên tôi thấy cậu mặc quần áo đấy."
"Tôi cũng sắp lần đầu đi dự đám tang đây." thiếu niên cà khịa lại, "Tiếc là bà không được ngắm lúc ấy."
Bà già vén sợi tóc trắng ra sau tai, cười rất bình thản: "Tôi già rồi."
"Ừ." Thiếu niên nói, "Muốn tôi đọc cho bà nghe bài "Khi em đã già" không?"
"Tha cho tôi đi." Bà lão thở dài, "Nếu cậu rảnh rỗi thật thì đưa tôi đi ngắm mặt trăng đi."
"Ngắm mặt trăng hả?"
"Họ bảo không khí bên ngoài không tốt cho tôi, cả tháng nay tôi không được ra ngoài rồi." bà lão nói, "Tôi còn nhớ rõ quỹ đạo phi hành của tàu vũ trụ, giờ là đúng mùa thấy được mặt trăng đấy."
"Đáng đời." thiếu niên hứ một tiếng, "Ai bảo hồi đó bà không chịu mặc đồ bảo hộ, lại còn hút thuốc, bà cũng phải đổi đến ba cái phổi nhân tạo rồi đúng không."
"Tôi biết." người phụ nữ mỉm cười nhìn cậu ta, vẻ trẻ con bao năm trước chợt hiện ra trên gương mặt già nua, "Thế rồi, cậu có chịu đưa tôi đi không?"
Cuối cùng họ nghĩ được cách vượt qua bảo vệ, thiếu niên đẩy xe lăn đưa bà ta lên sân thượng.
Ngoài mặt trăng, màn đêm có thể lờ mờ thấy được vài ngôi sao. Người phụ nữ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm thật lâu, "Tôi đã kể với cậu chưa nhỉ, trăm năm trước lần đầu tiên tôi đến chính quyền liên hợp..."
"Bà thấy được sao Hôm." Thiếu niên tiếp lời, "Bà kể tám trăm lần rồi, có sao Hôm thôi mà, giờ ở phía Bắc cũng thấy được rồi."
"Như một người bạn cũ nhỉ." Người phụ nữ mỉm cười, "Gặp lại nhau sau bao lâu xa cách."
"Bạn bè cái con khỉ, bà về nó không đón, bà sắp đi nó lại tí tởn thò mặt ra tiễn."
"Thế cũng được mà. Ở một góc độ nào đó thì chúng tôi là đồng loại." dường như đã mỏi mệt, bà lão nói thật chậm, "Tôi nhớ lúc nhỏ tôi đọc được ở đâu ấy, mỗi hạt nguyên tử trong cơ thể con người đều đến từ một hành tinh nổ tung trong vũ trụ (3)."
"Cái chết chỉ là một hình thức chuyển hóa năng lượng của vật chất, thật ra chúng ta đều là những vì sao."
"Một thân xác nhỏ bé, vạn thọ vô cương."
Thời khắc này, họ đứng dưới bầu trời sao, đó là một khoảnh khắc đẹp đến khó hiểu. Theo lý luận thiên văn thì mỗi hạt nguyên tử trong cơ thể người đều đến từ một hành tinh nổ tung trong vũ trụ, vậy thì trước phút lâm chung đó cuối cùng người phụ nữ đã cống hiến trí tuệ cả đời đã có thể mơ một giấc mơ điên khùng lãng mạn... có lẽ hàng tỉ năm trước hạt nguyên tử cấu thành lõi vận hành của người nhân tạo và hạt nguyên tử trong trái tim bà cũng đến từ cùng một vì sao.
Và giờ đây rốt cuộc họ đã gặp lại nhau, bà với sinh mệnh sắp phai tàn trở thành trạng thái lượng tử chồng chập, bà là con mèo của Schrödinger, là hoa tulip mùa đông và con voi phi nước đại dưới sao trời, Einstein đã nói rằng quá khứ, hiện tại, tương lai chỉ là một loại ảo giác bền vững. Khoảnh khắc không gian và thời gian chồng chập vô hạn, ảo giác bị kéo dài vô hạn, bà thấy được vĩnh hằng giữa biển và mặt trời.
"Ngoại Bà Kiều." Thiếu niên cúi xuống, gọi đầy đủ tên họ bà, "Bà nói với tôi cái đó làm gì?"
Người phụ nữ khi trưởng thành đã cao hơn cậu ta một cái đầu, nhiều năm qua cậu ta chỉ có thể ngẩng lên để nhìn bà ấy, giờ người gần đất xa trời ngồi trên xe lăn, cuối cùng cậu ta lại cúi xuống như xưa. Cậu ta thấy nụ cười rạng rỡ của người thiếu nữ ấy như chọc ghẹo, như an bình.
"Không có gì." Bà lão nói.
Thiếu niên hứ một cái, cậu ta vừa định nói nữa thì lại nghe tiếng bà hỏi: "Tôi già đi nhiều lắm hả?"
"Thật ra là không." Người nhân tạo phát hình ảnh từ bộ nhớ, "Hồi tỉnh dậy từ khoang ngủ đông bà mới giống bà cụ non."
Mà gương mặt bà lúc này giống như năm ấy tỉnh lại từ giấc ngủ dài, một thiếu nữ có ánh mắt của người trưởng thành. Vô cùng già nua, vô cùng trẻ tuổi.
"Vậy à." bà nháy mắt với cậu ta, "Thế thì tôi yên tâm rồi."
"Cái đám Đại Đô Thị này còn non và xanh lắm, bà yên tâm cái con khỉ..." thiếu niên chưa nói xong đã bị thiếu nữ ngắt lời, sau đó nó nghe được một tiếng tạm biệt nhẹ như hơi thở, nếu không có thính lực của người nhân tạo thì đó đúng là một tiếng thở dài.
"Ngủ ngon."
Hình ảnh phát từ bộ nhớ vẫn còn chạy liên tục, nó thấy được thiếu nữ nhiều năm trước đứng dậy khỏi khoang ngủ đông, vải áo như chất keo bám trên cơ thể dẻo dai, mềm mại, dịch nuôi dưỡng lạnh lẽo nhỏ xuống từ tóc cô ấy, cô mở mắt, nói ngắn gọn: "Chào buổi sáng."
Người nhân tạo ngẩng đầu lên, nhìn chấm nhỏ thưa thớt trên bầu trời, cơ thể nó phát ra tiếng "két".
Một hồi lâu sau, thiếu niên chậm rãi đọc một câu: "Lần đi cách biệt năm dài, ngày lành cảnh đẹp, bỏ hoài từ đây."
Nó biết, thật ra thiếu nữ chưa hề chết.
Cô ấy chỉ... vạn thọ vô cương (4).
--------------------------------------------------------
Chú thích:
(1) Ông Ken: nó nói KFC đó quý zị =))
(2) Phật Đà: Tiếng Hán phiên âm từ chữ "buddha" của tiếng Phạn (sanskrit), có nghĩa là "tỉnh thức, giác ngộ" hoặc "người tỉnh thức, người giác ngộ". Mình đang phân vân không rõ trong phạm vi truyện này thì từ này được dùng để chỉ Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, hay là chỉ chung vị Phật bất kỳ, mình thiên về cách thứ hai nhé vì thật ra truyện này không mang màu sắc tôn giáo gì mấy.
(3) Chú thích của tác giả: Trích từ tác phẩm "Vũ trụ từ hư không" của nhà vũ trụ học Lawrence M. Krauss.
(4) Vạn thọ vô cương: là câu chúc thọ quen thuộc, nhưng mình muốn cắt nghĩa rõ ra một chút nha, vạn thọ thì là sống vạn năm rồi, vô cương nghĩa là vô biên. Nên đặt trong ngữ cảnh truyện này quý vị có thể hiểu nó đồng nghĩa với "sống vĩnh hằng" nhé. Mà vì mình thích cái cụm từ Hán Việt này nên mình giữ nguyên vậy đó.
Du's: thiệt tình mình không biết Ngoại Bà Kiều có yêu người nhân tạo không nữa ;v; nhưng nếu cần một người yêu người máy thì có, chắc chắn là ở đây có. Quý vị sẽ được thấy nha.
Và câu chuyện người nhân tạo và Ngoại Bà Kiều chưa dừng ở đây đâu, 3 chương nữa cơ quý vị quý bạn ạ, tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.