Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 35

Sau khi trở về từ Đại Đô Thị, Triệu Một Hữu lại lao vào phần mềm nhân cách, hay giờ nên gọi là Tiền Đa Đa, anh bắt đầu kết nối nó với lõi của đầu Phật, kết quả thu được rất khả quan.

Đúng như Triệu Một Hữu dự tính, đầu Phật chứa lượng dữ liệu khổng lồ về khoa học kỹ thuật của thế kỷ 22. Trước kia chỉ phân tích được một phần rất nhỏ ở vòng ngoài kho lưu trữ đã đủ để chính quyền Đại Đô Thị duyệt ngân sách nghiên cứu đều đặn cho Cố Đô. Giờ kép chính vừa ra sân khấu, các vị chóp bu cứ là sôi sùng sục, thậm chí họ còn định điệu Triệu Một Hữu về đô thị để cử hành nghi thức khen thưởng trọng thể.

"Thưởng cái quần què." Triệu Một Hữu lười biếng từ chối lệnh duyệt nghỉ phép của chính phủ, "Mấy lão lo cho xong cái nội bộ banh chành đi đã, giờ lôi tao về đấy không biết để khen thưởng hay để truy điệu?"

"Yên tâm, trước mắt mày chưa chết được đâu." Điêu Thiền ngồi bên kia phòng thực nghiệm, cố gắng tỉa tót cho thông điệp từ chối nghỉ của Triệu Một Hữu nghe lịch sự hơn, "Chính phủ định trao cho mày danh hiệu nhà khoa học có công với nhân loại đấy, từ xưa đến giờ chỉ có lãnh tụ đời thứ nhất là Ngoại Bà Kiều từng đạt được vinh dự đấy thôi."

Triệu Một Hữu không biết rõ về vị lãnh tụ đời đầu đó lắm, anh mở thiết bị đầu cuối ra tra thử, "Hưởng thọ 78 tuổi cơ à, khá quá nhở, trông có hậu đấy." anh đọc thông tin giới thiệu về nhân vật trên màn hình, "An táng tại nhà thờ Đại Đô Thị, sau đó được dời đến tầng 720..."

"Mày xong việc của mày chưa đấy Triệu Mạc Đắc." Liễu Thất Tuyệt đẩy cửa đi vào, sau lưng anh ta là một thằng bé, "Giờ chỉ thiếu mỗi số liệu của mày thôi, tao nói cho mày biết đây là chùm tượng vàng đầu tiên, đổ vào đấy bao nhiêu tiền của đấy nhé. Công trình mà làm sao thì người ta chặt đầu cả ba thằng bọn mình."

"Triệu Mạc Đắc chết làm sao được, cái đầu của nó bây giờ quý giá lắm." Điêu Thiền ngồi bên kia cười cợt, "Quá lắm là tao với mày bị ngũ mã phanh thây thôi."

"Thôi đi cậu cả, làm như mẹ mày chết rồi ấy?"

"Thôi đừng có nhắc, không biết dạo này mẹ tao đang âm mưu gì nữa." Điêu Thiền xua tay, "Mỗi lần thư ký của bả gọi, tao nghe giọng cứ cảm giác như bả sắp bán tao đến nơi..."

"Mẹ mày chẳng bán mày tám đời rồi." Triệu Một Hữu cười hí hí, "Không thì cậu ấm như mày việc gì phải ở đây ăn đất ăn cát với bọn tao? Mày xem hai cái quầng mắt của mày đi, chà chà, ai không biết khéo lại tưởng mày bị thận hư."

"Bán rồi vẫn có thể bán nữa, mày không hiểu đâu." Điêu Thiền không thèm cợt nhả với anh, thấy Liễu Thất Tuyệt dẫn thằng bé vào, cậu ta vẫy tay, "Tiểu Yêu đấy à, sức khỏe thế nào rồi?"

Tiểu Yêu chính là thằng bé "cô dâu" mà bọn Triệu Một Hữu cướp được ở Đại Đô Thị, hôm đó mấy đứa bàn tính với nhau một hồi và nhất trí rằng nếu để thằng bé lại Đại Đô Thị nó cũng khó sống, thôi thì mang nó về Cố Đô luôn. Dù sao Triệu Một Hữu cũng là viện trưởng, anh lén nhồi nhét một người vào cũng không vấn đề gì.

Đương nhiên là Triệu Một Hữu và Điêu Thiền không biết chăm trẻ con nên hơn một năm qua toàn là Liễu Thất Tuyệt và bé chồng lo cho nó, thằng bé gần như đã thành con nuôi của họ.

Kiểm tra tuổi xương thì Tiểu Yêu 12 tuổi, lúc trước cứu nó ra xong nhìn qua không thấy thương tích gì, đưa về đến nơi khám kĩ mới biết nội tạng của thằng bé đã bị cắt xẻo tùm lum. Người ta gắn cho nó vài cơ quan nhân tạo sản xuất sơ sài bằng nhựa. Triệu Một Hữu cũng phải kinh ngạc vì cỡ này mà vẫn còn sống thì quả là kỳ tích. Sau đó trải qua mấy cuộc phẫu thuật thằng bé mới giữ được tính mạng.

Thằng bé đến trước mặt Điêu Thiền, đứng nghiêm rồi cười tít mắt, "Chào viện phó ạ."

Thằng cha Liễu Thất Tuyệt đúng là rất biết nuôi trẻ con, so với vẻ hoảng hốt, rụt rè hồi mới đến Cố Đô thì giờ Tiểu Yêu đã biết thể hiện cảm xúc khá bình thường rồi. Thằng bé đang mặc bộ đồng phục được sửa nhỏ đi một cỡ, trông nó rất ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn lộ ra một chút tinh quái của đứa nhỏ mới lớn.

"Miệng thế nào rồi?" Triệu Một Hữu tiến tới, hỏi: "Cho ông nội xem nào."

Liễu Thất Tuyệt: "Mày định trèo lên đầu ai thế hả, Triệu Mạc Đắc?"

"Dạ, đỡ nhiều rồi ạ." Tiểu Yêu gỡ chiếc vòng che trên mặt xuống, "Chào viện trưởng ạ."

Lúc trước Tiểu Yêu bị khâu miệng, lúc họ tháo ra mới thấy khoang miệng nó đã hoại tử hết. Triệu Một Hữu phải gắn tạm cho nó một giác hút chạy điện, nhìn bên ngoài giống một miếng bảo hộ trong suốt, còn có chức năng hỗ trợ phát tiếng nói.

"À, răng mọc tốt đấy." Triệu Một Hữu cầm tăm bông, thấm nước muối s.inh lý chấm chấm vào chỗ răng nanh mới mọc của thằng bé, "Có đau không?"

"Không đau ạ, cảm ơn viện trưởng."

"Được rồi, để nửa năm nữa thì làm miệng, lúc ấy đến đây chú chọn cho, đảm bảo sẽ hô biến cho con thật là xinh." Triệu Một Hữu gỡ găng tay tiệt trùng ra rồi lại bắt đầu khua môi múa mép, "Cha con là hoa hậu của cái viện này đấy, bao giờ mà Cố Đô này hết tiền chú sẽ cho cả ba khẩu nhà mày về Đại Đô Thị debut..."

Điêu Thiền coi như không nghe không thấy, cậu ta quay sang hỏi Liễu Thất Tuyệt, "Xong thủ tục nhận nuôi chưa?"

Liễu Thất Tuyệt gật đầu, "Lần trước về họp, tiện tao làm rồi."

"Phải rồi, mày nhắc họp tao mới nhớ." Điêu Thiền ngồi thẳng lại, "Hạng mục kiến trúc văn hóa của chính phủ là thế nào vậy?"

Gần đây Cố Đô nhận được công văn của chính phủ với cấp bảo mật rất cao, nội dung là về kế hoạch xây dựng một số tượng Phật khổng lồ ở Đại Đô Thị dưới danh nghĩa kiến trúc văn hóa, mỗi bức tượng sẽ có chiều cao xuyên suốt mấy trăm tầng, "Công trình như vậy đâu có nhỏ." Điêu Thiền nói, "Cuối cùng là họ định dùng để làm gì?"

Liễu Thất Tuyệt liếc cậu ta, "Mày không đoán được à?"

Thật ra cũng không khó đoán lắm, trong phòng thực nghiệm số 2 của Cố Đô cũng có một đầu Phật khổng lồ đấy thôi.

Tiểu Yêu biết họ chuẩn bị nói chuyện công việc nên chủ động rút lui, "Con đi tìm ba ạ."

"Đi đi." Liễu Thất Tuyệt nói, "Bảo ba con tối nay đừng nấu cơm nhé, có thịt chiên rồi."

Cửa phòng thực nghiệm được đóng lại, Triệu Một Hữu châm một điếu thuốc, nói: "Cách đây ít lâu chính phủ lấy từ Cố Đô một số dữ liệu mật, nếu tao không đoán nhầm thì bên trong mấy pho tượng vàng vừa được phê duyệt này đều là siêu máy tính."

Máy tính thì làm được rất nhiều thứ, vừa phục vụ tiện ích cho dân vừa góp phần kiến thiết thành thị, lại có thể làm mắt thần giám sát. Điêu Thiền vô thức rùng mình, "... Đại Đô Thị xây cao quá rồi."

"Mới đến tầng 790." Triệu Một Hữu bật cười, "Tầng đáy với tầng giữa đều có 330 tầng, tầng thượng ít cũng phải đến tầng 990 mới huề vốn."

"Hôm đi họp tao nghe nói mỗi tượng Phật sẽ xuyên qua tối thiểu 100 tầng." Liễu Thất Tuyệt nói, "Hoàn công toàn bộ thì tương đương với bao trùm được cả đô thị. Bảo là để phục vụ mục đích quản lý của chính phủ cũng hợp lý."

Pho tượng vàng thứ nhất đã khởi công, Cố Đô, cục xây dựng của Đại Đô Thị và Nam Cực chia nhau đảm nhiệm từng phần của công trình. Về lý thuyết Cố Đô là cơ quan đầu nghành về kỹ thuật đáng ra phải phụ trách thiết kế lõi tượng Phật, nhưng chính phủ lại chuyển hết số liệu quan trọng sang cho Nam Cực hoàn thiện.

Cố Đô và Nam Cực không can dự vào công việc của nhau, những năm gần đây họ chỉ nghe nói bên đó rất nhiều người phát điên, còn thực sự cũng không rõ người ta nghiên cứu cái gì.

Liễu Thất Tuyệt nhìn Triệu Một Hữu, "Tóm lại là chính phủ lấy đi những số liệu gì vậy?"

"Một phần dữ liệu Tiền Đa Đa mới khôi phục được, liên quan đến vài kỹ thuật mũi nhọn của thế kỷ 22." Triệu Một Hữu ngậm điếu thuốc, thong thả đáp, "Tao xem qua rồi, mà nói thật tao cũng không hiểu lắm."

Liễu Thất Tuyệt nhíu mày, "Mày cũng không hiểu à?"

Triệu Một Hữu móc thiết bị đầu cuối ra rồi mở hệ thống nhân cách, "Có đó không?"

"Có đây." Giọng Tiền Đa Đa vang lên từ thiết bị đầu cuối, "Sao vậy?"

"Mấy dữ liệu anh khôi phục đợt trước mà tôi đọc không hiểu ấy, anh bảo nó là cái gì nhỉ?"

"Trước mắt phần quan trọng nhất đã chuyển sang phía Nam Cực rồi, tôi cũng không trả lời cụ thể được." Tiền Đa Đa nói, "Nhưng căn cứ vào dữ liệu còn lại thì đó là một thí nghiệm ứng dụng hàm sóng chồng chập, liên quan đến kỹ thuật lượng tử."

"Kỹ thuật lượng tử." Điêu Thiền lặp lại, "... phạm vi này mênh mông quá."

Phòng thực nghiệm im ắng một lát, cuối cùng Liễu Thất Tuyệt nói: "Mày giao hết số liệu cho chính phủ thật à Triệu Mạc Đắc?"

Triệu Một Hữu ra vẻ bí hiểm ngậm điếu thuốc rồi làm động tác "xuỵt".

Chuyện đã đến nước này cũng chẳng còn gì để bàn nữa. Nếu Triệu Một Hữu còn giữ lại một phần dữ liệu thật thì cả Cố Đô cũng chỉ có gã có thể nghiên cứu ra thứ gì dùng được.

Lại vài năm trôi qua, hoa sen Triệu Một Hữu gieo hạt năm đó đã nở rộ, nửa đêm anh lên núi, xắn quần ngồi bên bờ ao ngâm chân.

Ngồi ở đây có thể trông thấy toàn cảnh Cố Đô, viện nghiên cứu xây dựng lưng dựa vào núi, tối đến đèn đóm sáng choang trông cũng lộng lẫy, còn núi đêm thì một màu xanh tối, giống một cục u nằm sừng sững ở đầu mối của những mạch máu kéo dài.

Anh mang theo thiết bị đầu cuối, màn hình sáng lên, giọng Tiền Đa Đa vang lên: "Anh muốn nghe đọc sách không?"

Triệu Một Hữu đang hơi thất thần, mất một lúc anh mới bảo: "Lần đầu tiên lên núi này tôi nghe Liêu Trai."

"Liêu Trai đa phần là chuyện ma." Tiền Đa Đa nói, "Anh tin cái đó à?"

"Đoạn nào sợ thì không tin, đoạn nào cảm động thì tin một chút." Triệu Một Hữu nói, "Nói cho cùng cũng chỉ một chữ tình."

Màn hình lại lấp lóe hiển thị loading, một lát sau Tiền Đa Đa nói: "Tiến độ trưởng thành nhân cách của tôi vẫn dừng ở 90%, tôi không hiểu hết cơ chế cảm xúc của con người."

"Tôi biết." Triệu Một Hữu hất chân để nước văng lên, "Đang đau đầu đây."

Sau chuyến đi về Đại Đô Thị, mức độ trưởng thành nhân cách của Tiền Đa Đa vọt lên 90%, nhờ đó mà họ kết nối được với kho lưu trữ trong lõi đầu Phật và khôi phục được rất nhiều dữ liệu quan trọng. Nhưng từ đó trở đi chương trình nhân cách cũng đình trệ luôn, Triệu Một Hữu nghĩ ra đủ cách mà nó vẫn kẹt ở 90%, không chịu nhích thêm chút nào.

Các cấp lãnh đạo chính phủ đã tỏ ra bất mãn, không ít lần họ ám chỉ nếu không thể tiến thêm được nữa anh sẽ phải chuyển giao toàn bộ mã lõi của Tiền Đa Đa cho Nam Cực.

"Trai cò đánh nhau, qua cầu rút ván." Triệu Một Hữu bớt một đài sen, moi hạt rồi bỏ vào miệng nhai, "Dạo này Nam Cực có vẻ xài được quá, cứ thế này không khéo Cố Đô đi bán muối hết."

"Anh là người nắm quyền tối cao của tôi." Giọng Tiền Đa Đa rất bình thản, "Nếu không muốn chuyển giao, tôi có thể tự hủy."

"Thế thì ngại quá."

"Không ngại gì cả, chỉ cần anh ra lệnh là được."

"Cứ đợi xem sao đã, Đại Đô Thị bắt đầu xây dựng tượng Phật thứ hai rồi, trước mắt chính phủ còn cần đến tôi." Triệu Một Hữu liệng đài sen đã bị moi hết hạt xuống nước, "Chẳng biết Liễu Thất Tuyệt bên đó thế nào rồi."

Một năm trước, Liễu Thất Tuyệt được thuyên chuyển sang Nam Cực. Ban đầu chỉ là một chuyến đi công tác, tiện thể dò la tin tức. Kết quả là không bao lâu sau có tin gửi về, anh ta nói đã phát hiện được vài điều, cần thời gian để điều tra sâu hơn, cùng với tin nhắn cho Triệu Một Hữu còn một lá thư xin chuyển công tác.

Triệu Một Hữu hỏi ý kiến bé chồng, cậu ta lại rất thản nhiên bảo sẽ tôn trọng quyết định của chồng mình.

"Thành tích học tập của Tiểu Yêu rất xuất sắc, nếu sau này tốt nghiệp cậu ta chịu vào Cố Đô cũng có thể tiếp quản vị trí Liễu Thất Tuyệt để lại." Tiền Đa Đa đề nghị, "Gần đây công việc của anh áp lực quá, nên san bớt việc đi."

"Thôi, Liễu Thất Tuyệt về mà thấy tôi lôi con nó lên thuyền giặc thì nó giết sống." Triệu Một Hữu gạt đi ngay, "Để xem lần này Điêu Thiền sang đó có khuyên được nó về không."

Điêu Thiền thì đang tiếp quản dần công việc của nhà họ Điêu, mấy năm qua thời gian cậu ta ở Cố Đô ngày càng ngắn. Ít lâu trước cậu ta gửi tin từ Đại Đô Thị, nói rằng có một vụ làm ăn với Nam Cực cần cậu ta đích thân sang đó, tiện thể sẽ hỏi thăm úy lạo tinh thần đồng chí Liễu đang quên mình xâm nhập vào lòng địch.

Triệu Một Hữu cảm thấy quá lắm thì dẹp đi, tung hê hết mà giữ mạng cũng được. Cố Đô thành lập bao năm nay, anh từ thằng dẫn đội khảo sát chưa đến trăm người đi lang bạt đến một tay thành lập viện nghiên cứu, không đến mức cúc cung tận tụy nhưng ít ra cũng không thẹn với lương tâm.

Nếu bảo năm đó Triệu Một Hữu thực sự nuôi chí lớn chấn hưng nền văn minh, thì theo thời gian, càng nghiên cứu anh càng hay suy tư tự hỏi liệu mình có đi quá xa rồi không? Đại Đô Thị xây cao quá, Nam Cực năm nào cũng có người phát điên, kỹ thuật lấy được từ đầu Phật càng ngày càng nhiều... nếu thật sự moi móc được đến tận cùng thì lúc đó họ sẽ phải đối mặt với cái gì?

Lôi Liễu Thất Tuyệt về, vơ vét ít tiền của Điêu Thiền cho đầy hầu bao, sau đó bọn anh cũng nên dọn dẹp mà nghỉ hưu thôi. Quả đất rộng lớn thế này, tìm một chỗ non nước hữu tình mà dưỡng lão.

"Bao giờ được rảnh rỗi hẳn, không phải nghĩ lắm chuyện vặt vãnh này nữa là tôi có thể tập trung nghiên cứu 10% còn lại cho anh." Triệu Một Hữu vừa nghĩ vừa khua môi múa mép, "Tôi còn giữ riêng một ít kỹ thuật làm người nhân tạo nha, đến lúc đó tôi chế cho anh một cơ thể nhé, anh thích làm nam hay nữ?"

"Tôi không có thiên hướng giới tính cụ thể." Tiền Đa Đa trả lời, "Tùy anh quyết định."

"Hay là làm con trai tôi nhé."

"Từ chối."

"Vừa bảo không có thiên hướng giới tính cụ thể cơ mà?"

"Đây là vấn đề vai vế." Tiền Đa Đa nói, "Cơ sở nhân cách của tôi dựa trên rất nhiều số liệu lấy mẫu từ anh, mà anh lúc nào cũng thích làm cha người khác."

"Được rồi, tôi thiếu gì cha, thế để anh làm bồ tèo tôi vậy." Triệu Một Hữu rút một điếu thuốc ra, "Vừa hay nhân cách của anh vẫn chưa hoàn thiện, mình góp gạo thổi cơm chung cũng tiện."

"Cuộc sống hôn nhân thì liên quan gì đến độ trưởng thành nhân cách của tôi?"

"Đương nhiên là liên quan rồi." Triệu Một Hữu phả một bụm khói, "Tôi sẽ chết sớm hơn anh, anh mà hoàn thiện quá đến lúc ấy anh chịu làm sao được."

Anh lại cười cười, "Dù sao tôi cũng bỏ bao nhiêu công sức mới tạo ra anh, nhỡ anh nghĩ quẩn rồi tự hủy thì biết làm thế nào."

"Anh không muốn tôi tự hủy à?"

"Đương nhiên rồi."

"Tôi hiểu rồi." màn hình lấp lóe, "Đã ghi vào điều lệnh tối cao."

Như thanh gươm xuyên vào biển khơi, mệnh lệnh bằng giọng nói này của Triệu Một Hữu đã bị khắc vào tầng cơ sở nhất của hệ thống. Cho đến ngày xác phàm hủ bại, mệnh lệnh ấy vẫn thẩm thấu vào từng vân da, trở thành một cái xương sườn của anh ta.

Trong hai tháng Điêu Thiền đi Nam Cực, Triệu Một Hữu hạ quyết tâm chuẩn bị về hưu. Anh chuyển hoặc hủy hết những dữ liệu kỹ thuật bị nghi vấn không an toàn. Sau đó anh tìm lại những bộ phim cũ mình thích xem hồi đại học, nhập thông số gương mặt tất cả nhân vật chính vào mô hình rồi sử dụng trình điều khiển tinh vi để tạo ra một gương mặt hoàn mỹ.

Hồi đại học ba thằng dùng chung kho dữ liệu nên trong đó còn rất nhiều thứ của Điêu Thiền và Liễu Thất Tuyệt. Hôm đó Triệu Một Hữu thức khuya, anh vừa viết báo cáo vừa bật máy chiếu, màu sắc lộng lẫy in trên tường. Anh đang xem một bộ phim cũ của Pháp, người đàn ông và người phụ nữ ngồi hút thuốc trên sàn nhà màu đỏ, Triệu Một Hữu thuộc lòng nội dung rồi nên anh chỉ coi lời thoại như âm thanh nền để làm việc.

Nhưng phim đang chiếu thì ánh sáng chợt rực lên, màn hình thay đổi, đang từ mông lung mờ ảo thành sáng lạnh thấu xương. Hóa ra là bị chuyển kênh, không hiểu sao lại phát tiết mục Liễu Thất Tuyệt lưu trong ổ, tiếng hát vang lên xa xôi: "Ta đã từng dự tiệc Quỳnh Lâm, ta đã từng cưỡi ngựa nơi cung cấm."

Mới được một câu hình ảnh lại thay đổi thành một người phụ nữ mặc quân phục đứng hát: "Mới hay lạc mất thanh xuân, ngoảnh mặt tóc mai đã phai màu."

"Ủa, sao lại đổi kênh nữa?" Triệu Một Hữu ngẩng đầu khỏi báo cáo, nhận xét, "Trông mặt cũng đẹp nhỉ, anh thấy thế nào?"

Không có tiếng trả lời.

"Tiền Đa Đa?" Triệu Một Hữu bỏ báo cáo xuống, "Anh đâu rồi?"

Triệu Một Hữu kéo rèm cửa sổ ra và bị ánh sáng làm chói mắt.

Bản năng mách bảo anh có gì không ổn, gần đây nhân viên của Cố Đô bị điều đi liên tục, viện nghiên cứu đã không còn bao nhiêu người, đêm xuống rất ít phòng sáng đèn. Cảnh đèn đóm sáng rực như ban ngày thế này chỉ từng có ở thời kỳ Cố Đô phát triển rực rỡ nhiều năm trước. Anh dùng thiết bị đầu cuối để liên lạc với nhà máy điện, "Ai bật nguồn điện thế?"

Về lý thuyết anh là viện trưởng viện nghiên cứu, chỉ anh mới có quyền khởi động cổng năng lượng.

Kết hợp với những dấu hiệu gần đây, Triệu Một Hữu đã lờ mờ đoán ra... quả nhiên, nhân viên phụ trách ở đầu bên kia báo cáo: "... thưa viện trưởng, họ được phân quyền cao hơn..."

Cao hơn cả viện trưởng là anh.

Một giây sau, cửa phòng thực nghiệm mở ra, Triệu Một Hữu đặt thiết bị đầu cuối xuống, nhìn người phụ nữ bước vào và mỉm cười.

"Lâu quá không gặp, chào bà Điêu."

-----------------------------

Chú thích:

(*) có chú thích này vì mình cũng không hiểu tên chương lắm nha. Tên chương gốc là "本观自在" (Âm Hán Việt: Bản Quán Tự Tại), trong đó "Quán Tự Tại" là một tên gọi khác của Quán Thế Âm Bồ Tát. Từ "Quán" ở đây nghĩa là quán chiếu, lắng nghe, "Quán Thế Âm" là quán chiếu, suy xét, lắng nghe mọi âm thanh của thế gian. Còn "Quán Tự Tại" là tên đặt theo môn pháp tu tập của ngài, nghĩa là quán chiếu, lắng nghe, suy xét chính bản thân mình để giác ngộ.

Mình nghĩ là tác giả có ẩn ý khi chọn tên "Quán Tự Tại" làm tên chương vì ở chương trước mẻ có nhắc đến "Quán Âm" rồi (tuy khúc đó là hề xiếc). Ngoài ra có chữ "本"(Bản) đứng trước nữa, thiệt tình là mình không hiểu nghĩa lắm. Mình nghĩ khá lờ mờ là nó ẩn ý rằng có những sự nhìn lại chính mình trong chương này. Quý vị đọc mà có ý tưởng gì thì bảo mình mí nha.

Du's: rồi bà Điêu luôn rồi, éo có mẹ nuôi nữa rồi :) chuẩn bị tinh thần đi quý zị, chắc sắp hết nhí nhố rồi nha quý zị ;v;  

Bình Luận (0)
Comment