Phật Nói - Ayeayecaptain

Chương 44

Quy tắc thứ tư của di chỉ, không thể mang vật sống ra khỏi di chỉ.

Quy tắc này đã bị phá vỡ. Triệu Một Hữu biết năng lực "tạo vật" của Liễu Thất Tuyệt mạnh khủng khiếp, thậm chí anh ta có thể tạo ra một bản sao chính mình thời niên thiếu và nó có thể rời khỏi di chỉ. Nhưng Liễu Thất Tuyệt thiếu niên lúc ấy dù ra được khỏi di chỉ cũng chỉ nán lại hiện thực một thời gian rất ngắn.

Muốn tạo ra một bộ não hoàn toàn thay thế được bộ não nguyên sinh của anh, cho phép anh sử dụng nó lâu dài mà không hề bị tầng 900 phát hiện ra... thật sự làm được điều đó à?

Dường như đã nhận ra sự ngờ vực của Triệu Một Hữu, Tiểu Yêu nói, "Có chuyện này viện trưởng chưa biết."

"Thật ra cha con đã mất lâu rồi."

Năm đó Liễu Thất Tuyệt được điều chuyển sang Nam Cực và bị lợi dụng trở thành nhóm người sống đầu tiên tham gia thí nghiệm dung hợp. Thật may mắn và cũng bất hạnh, anh ta là một trong số ít người sống sót sau giai đoạn khởi đầu. Sau này bom lượng tử nổ, số lượng vật thí nghiệm tăng mạnh, đội ngũ nhà khảo cổ được thành lập và anh ta cũng trở thành một thành viên trong số đó, có thể coi anh ta là nhóm người khai hoang di chỉ.

Giống như Điêu Thiền không thể không đâm Triệu Một Hữu năm đó, Liễu Thất Tuyệt cũng bị phòng thí nghiệm khống chế, rất hiếm khi ý thức anh ta được tự do. Để đảm bảo tinh thần nhà khảo cổ luôn ổn định, họ buộc phải trải qua quá trình tẩy não liên tục. Có thể một lần phẫu thuật nào đó đã xảy ra sơ suất khiến Liễu Thất Tuyệt bừng tỉnh trong một thời gian ngắn, ngay lập tức anh ta đã tận dụng quãng thời gian đó để làm rất nhiều việc.

Đầu tiên anh ta tìm được bé chồng.

Bé chồng là một nhà khảo cổ đặc biệt, thậm chí có thể coi là một nhân viên ngoài biên chế. Năm đó dù cậu ta cũng chịu ảnh hưởng của bom lượng tử nhưng vì đang ở trong lòng đất, phóng xạ lan đến vị trí của cậu ta có hạn nên cậu ta không có tuổi thọ vĩnh cửu miễn là cơ thể được thay mới định kỳ như các nhà khảo cổ khác.

Phía Nam Cực cho rằng bé chồng vẫn còn giá trị sử dụng nên không thủ tiêu cậu ta. Đồng thời vì bộ não không đủ dẻo dai nên cậu ta được miễn tẩy não liên tục. Cuộc sống của cậu ta bị giám sát cực kỳ chặt chẽ, nhưng vì sở hữu năng lực đặc thù nên thỉnh thoảng cậu ta vẫn được cử đi làm nhiệm vụ. Trong thời gian thức tỉnh ngắn ngủi Liễu Thất Tuyệt đã kịp thay đổi hồ sơ nhiệm vụ của bé chồng, khiến di chỉ được chỉ định ban đầu trở thành A173.

A173 là sân nhà thăm dò của Liễu Thất Tuyệt, anh ta có thể thao túng phần lớn di chỉ này, thậm chí ở một mức nào đó tinh thần anh ta đã giao hòa với trường vực lượng tử. Bởi vậy anh ta quyết định đặt cược, một ván cược mạo hiểm.

Mang theo nỗi canh cánh trong lòng và giấc mộng xưa, sau trăm năm chìm trong u mê, Liễu Thất Tuyệt đã tự nguyện tiến vào di chỉ A173.

Và chủ động hòa tan mình vào di chỉ.

Mấy ngày sau, theo đúng kế hoạch của Liễu Thất Tuyệt, bé chồng vào thăm dò di chỉ A173.

"Cái chết của cha con mang một ý nghĩa đặc biệt." trong quán rượu Bà Già, giọng Tiểu Yêu dập dờn giữa giai điệu Fly me to the moon, "Cha con chủ động hòa tan vào di chỉ."

"A173 là sân nhà thăm dò của cha con, ông ấy có thể tùy biến mọi thứ trong đó. Vì vậy ông ấy mạo hiểm tin rằng nếu chủ động mà không phải bị động hòa tan vào di chỉ thì có khả năng ông ấy sẽ giữ lại được ý thức."

Triệu Một Hữu nghe đến đó cũng phải khiếp hãi, lúc trước phong cách làm khoa học của Liễu Thất Tuyệt đã rất liều lĩnh, nó gần như nhảy múa trên ranh giới đạo đức, và sự an toàn của chính nó thường không là vấn đề gì đáng kể. Cái tính nết ấy mãi đến khi gặp bé chồng mới được tiết chế phần nào.

Khả năng sẽ bị tan biến triệt để sau khi hòa tan vào di chỉ lớn đến đâu ai cũng rõ, có thể hiểu được tâm trạng của Liễu Thất Tuyệt khi quyết định làm một hành động ngang với tự sát như vậy. Tứ cố vô thân, nhìn đâu cũng là kẻ thù, vậy thì lấy chính thân mình ra đánh cược đi. Có khi lúc đó gã này còn thấy khoái chí nữa, gã đã làm một người anh em chí cốt, làm một người chồng, một người nô lệ, và trước thời khắc cuối cùng của sự sống, gã trở lại là chính gã, điên cuồng và liều lĩnh.

Bây giờ Triệu Một Hữu có thể trò chuyện với Tiểu Yêu ở đây thì hẳn là Liễu Thất Tuyệt đã cược thắng.

"Sau khi ba con vào di chỉ A173, cha đã liên lạc được với ông ấy. Ban đầu ý thức của cha con ở trạng thái trôi nổi trong di chỉ chứ không được ổn định nên họ không trao đổi được nhiều với nhau. Một thời gian sau đó cha con mới nói được toàn bộ kế hoạch cho ba con."

"Sau khi hòa tan vào di chỉ, cha con càng khám phá được sâu hơn về trường vực lượng tử, cha con nhận ra Đại Đô Thị đang là một "cánh cửa" thông giữa trường vực lượng tử và hiện thực. Số lượng di chỉ càng tăng, lối vào càng nhiều cũng chưa hẳn là dấu hiệu tốt. Sau này cha con bắt đầu chế tạo một số thứ trong di chỉ A173 rồi để ba con thử mang ra ngoài, họ đã thành công. Cứ thế cứ thế, ba con nhận thấy tạo vật của trường vực lượng tử càng ngày càng tồn tại được lâu trong hiện thực."

"Vì vậy cha còn đoán rằng... trường vực lượng tử đang ăn mòn "cánh cửa"."

"Nếu Đại Đô Thị cứ tiếp tục thăm dò di chỉ, có lẽ sẽ đến một ngày cả thành phố này trở thành trường vực lượng tử, nó sẽ là một di chỉ."

Về câu chuyện "di chỉ", tức trường vực lượng tử, rốt cuộc là cái gì, Triệu Một Hữu cũng từng có rất nhiều phỏng đoán. Nhưng sau khi nhớ lại bao nhiêu điều từng xảy ra, tự dưng anh đã mất hết khát khao tìm tòi sâu hơn. Khi xưa còn ở Cố Đô anh đã có linh cảm Đại Đô Thị càng xây cao, phía Nam Cực càng nhiều người phát điên, thông tin khai thác được từ đầu Phật càng nhiều... rồi đến một ngày thực sự đào bới đến tận cùng thì họ sẽ phải đối mặt với cái gì?

Giờ lại có thêm hồi ức của Ngoại Bà Kiều, ừ có thể quá khứ hiện ra trong trường vực lượng tử cũng không chân thực lắm, nhưng thời gian là khớp, quần thể miếu thờ cô gái và thiếu niên tìm thấy trong quá trình khai phá Địa Cầu năm đó hẳn chính là phế tích anh tìm thấy trong hồ. Trận oanh tạc của Ngoại Bà Kiều trước khi ra đi đã khiến vỏ lục địa thay đổi, lòng chảo trở thành một cái hồ trên núi để rồi sau đó anh lại tìm được đầu Phật sứt mẻ.

Ngoại Bà Kiều và thiếu niên thăm dò quần thể miếu thờ mười năm, không đời nào bà ấy không phát hiện ra dữ liệu về công nghệ tiên tiến trong đầu Phật. Vậy mà Ngoại Bà Kiều không hề động vào chúng, tại sao lại thế?

Tệp thông tin "Ghi chép về chiến tranh Orion" đó liệu có phải thật không?

Cuối cùng vì sao loài người từng bị hủy diệt? Thật sự chỉ vì cuộc chiến giữa người nhân tạo và con người sao?

Bên trong Phật Đà ẩn giấu một chương trình đã dẫn đến cuộc xung đột sứt đầu mẻ trán giữa thiếu niên và Ngoại Bà Kiều. Cô gái đã du hành vào biển sao, nếu Phật Đà thật sự có ác ý, vậy thì mầm độc mà nó ẩn giấu trong món quà thực sự chỉ là một chương trình xâm lấn sao?

Một ý tưởng cực kỳ quái quỷ chợt lóe lên trong óc Triệu Một Hữu... có khi nào năm đó loài người bị hủy diệt chính vì kỹ thuật lượng tử không?

Anh không dám nghĩ thêm nữa.

Vận mệnh thật trớ trêu, năm đó Ngoại Bà Kiều cố công phá hủy quần thể miếu thờ, rồi anh lại xây dựng Cố Đô trên chính cái đống đổ nát ấy. Siêu máy tính bên trong Phật Đà là kẻ đầu sỏ mang đến bi kịch năm đó, anh lại dồn hết tâm sức cả đời để phục hồi nó. Thậm chí anh còn tạo ra cả Tiền Đa Đa rồi tự tay ghép chúng vào nhau.

Triệu Một Hữu im lặng hồi lâu, cuối cùng anh đổi đề tài, "Vậy Vai Chính sau này chú gặp và cả chồng anh ta, là ai?"

"Đó là một phần kế hoạch của cha con." Tiểu Yêu đáp, "Cha con mà chú gặp trong lần luân hồi đó, kể cả cha con thời niên thiếu hay cha con diễn kịch ở tầng 33 đều là tạo vật của di chỉ."

"Sau khi hòa tan vào di chỉ, xét trong hiện thực thì cha con đã mất rồi. Nhưng khi cha con hòa hợp càng sâu vào trường vực, ông ấy bắt đầu làm được những điều các nhà khảo cổ khác không thể làm."

"Ví dụ cha con có thể tạo ra những vật sống có thể tồn tại lâu dài trong hiện thực."

"Vì vậy chính phủ không hề biết cha con đã chết. Cha con không ngừng tạo ra bản thân mình để chúng sống trong hiện thực thay cho "Liễu Thất Tuyệt", ông ấy trở thành một dạng tồn tại kép. Cứ thế ông ấy vừa che mắt chính phủ vừa tiếp tục tìm cách kết thúc thí nghiệm dung hợp."

Triệu Một Hữu: "Rồi nó đã tìm được hả?"

"Vâng, cha con kết luận là mấu chốt để kết thúc thí nghiệm là Tiền Đa Đa, mà mấu chốt của Tiền Đa Đa chính là viện trưởng."

Tổng hợp tất cả thông tin, Triệu Một Hữu đưa ra phỏng đoán, "Ý con nói mấu chốt là bộ não của chú à?"

"Vâng, chúng con phải tráo đổi bộ não nguyên sinh của chú với bộ não cha con tạo ra, vì vậy mới có vụ bắt cóc chú trong di chỉ lần trước đó. Lúc đầu kế hoạch của cha con là sẽ đánh tráo não chú trong lần luân hồi cuối cùng, nhưng có một số chuyện ngoài ý muốn nên buộc phải tiến hành sớm hơn."

"Chuyện gì ngoài ý muốn?"

"Ba con yếu quá." Tiểu Yêu lặng lẽ trả lời.

"Năm đó phóng xạ lan đến chỗ ba con quá ít nên bộ não ông ấy không giữ tươi được trường kỳ như người khác. Những năm gần đây ba con và cha con đã thử rất nhiều cách để kéo dài tuổi thọ, thật ra so với người bình thường thì tuổi thọ của ông ấy cũng khủng khiếp lắm rồi. Nhưng cuối cùng ông ấy vẫn sẽ già, rồi sẽ chết."

Triệu Một Hữu: "Lúc ấy chú gặp một ông lão ở di chỉ A173, năng lực của ông ấy là "thi ca"."

"Là ba con đấy, đúng hơn là ba con mà cha con tạo ra bằng năng lực trong di chỉ, bản thể đó được dung hợp một phần ký ức của chính ba con." Tiểu Yêu mỉm cười, "Trước lần luân hồi đó ba con đã yếu lắm rồi, cha con tìm mọi cách lợi dụng sự chênh lệch giữa trường vực lượng tử và hiện thực để giữ lại một phần ý thức của ba con và đưa vào bản thể ông ấy tạo ra. Nhưng một khi ba con ở hiện thực mất đi thì ý thức trong trường vực lượng tử cũng sẽ biến mất."

"Cái chết của ba sẽ khiến cha con bị xúc động mãnh liệt, có một lần ba con bị đột quỵ, A173 đã hoàn toàn mất kiểm soát. Chú ở cạnh cha con lúc đó cũng thấy đấy, cả Liễu Thất Tuyệt Vai Chính và Liễu Thất Tuyệt thiếu niên đều có khuynh hướng phát điên là vậy."

Vì thế kế hoạch phải tiến hành sớm hơn, trước khi bé chồng chết và Liễu Thất Tuyệt hoàn toàn mất kiểm soát.

Triệu Một Hữu im lặng hồi lâu, cuối cùng anh nói: "Vậy là khi chú là bác sĩ ở viện tâm thần đó, Vai Chính và thiếu niên chú gặp đều là..."

"Đều là tạo vật của di chỉ A173, đúng hơn thì họ đều là một phần của cha con." Tiểu Yêu nói rất bình thản, "Con biết chú từng gặp một số chuyện trong di chỉ A173, bởi vì ba con sắp mất nên cha con hơi bị mất kiểm soát mới dẫn đến những sai lầm như vậy."

"Con phải cảm ơn viện trưởng, dù lúc đó chú không biết sự thật về di chỉ A173 nhưng những việc chú làm ở đó thực sự đã giúp cha con giữ được tỉnh táo."

Triệu Một Hữu buột miệng hỏi: "Thế giờ thì sao?" Liễu Thất Tuyệt và bé chồng bây giờ sao rồi?

"Ba con mất rồi, mất cách đây không lâu, nhưng con nghĩ cha con và ba con đã chia tay trọn vẹn rồi." Tiểu Yêu nói, "Lúc đó di chỉ A173 bị hỗn loạn nhưng không đến mức nghiêm trọng như dự tính."

Triệu Một Hữu nghĩ đến Vai Chính anh gặp ở di chỉ 000, dưới ảnh hưởng của Cố Đô, mọi người đều nhớ lại chuyện cũ, chỉ trừ Liễu Thất Tuyệt.

Giờ nghĩ lại có lẽ đó là tạo vật của di chỉ A173, vì di chỉ bất ổn nên nó không được hoàn hảo, nó thiếu rất nhiều ký ức mà Liễu Thất Tuyệt gốc đáng ra phải có.

Trong cuộc đời làm bác sĩ bệnh viện tâm thần ở tầng 33 của Triệu Một Hữu, chính phủ phát hiện có người mang vật sống từ di chỉ A173 vào hiện thực, ban đầu Triệu Một Hữu nghĩ "vật sống" đó là Vai Chính, sau này anh lại tưởng đó là Liễu Thất Tuyệt thiếu niên. Nhưng giờ nghĩ lại bao nhiêu năm nay Liễu Thất Tuyệt có thể tạo ra bao nhiêu "mình" thả vào hiện thực mà vẫn qua mắt được chính phủ thì không có lý nào lần đó nó lại để chính phủ phát hiện ra.

Có lẽ bé chồng hấp hối khiến nó bị kích động quá mạnh, dẫn đến vật tạo ra có thiếu sót, hoặc có lẽ "vật sống" mà chính phủ phát hiện được không phải Liễu Thất Tuyệt Vai Chính, cũng không phải Liễu Thất Tuyệt thiếu niên mà chính là bộ não của Triệu Một Hữu.

Bộ não đã được dùng để thay thế bộ não nguyên sinh của chính anh.

"Ba bảo ông ấy rất may mắn khi được chứng kiến những điều diệu kỳ tráng lệ của trường vực lượng tử mà không phải gánh chịu lời nguyền của kỹ thuật ấy." Tiểu Yêu nói, "Ông ấy bảo những chuyện sau này đều trông cậy vào viện trưởng."

"Cuộc đời ông ấy có tiếc nuối, nhưng ra đi không còn gì hối hận."

Triệu Một Hữu nghĩ đến ông lão anh gặp trong di chỉ A173, thật khó mà liên tưởng ông ta với thằng nhỏ lẵng nhẵng chạy theo săn đón Liễu Thất Tuyệt ở Cố Đô năm đó. Từ bé chồng đến một người chồng, từ thanh niên đến tuổi xế chiều, lấy thân xác người phàm sống qua muôn kiếp luân hồi, cho đến khi nhắm mắt.

Chết không hối hận.

Ông ta sống trọn vẹn cuộc đời và bước vào phần mộ tràn ngập ánh dương. Từ đây ông ta sẽ ngủ một giấc dài trong di chỉ, một giấc yên bình nơi cái chết, để làm bạn bên nhau như những người cùng mơ. (1)

Máy quay đĩa phát đến câu cuối cùng bài hát, I love you.

Triệu Một Hữu lại im lặng, mãi sau anh mới hỏi một câu chẳng liên quan gì: "Tiểu Yêu này, cha con với ba con có biết con làm "Bà Già" không?"

Liễu Thất Tuyệt thì khó nói, chứ bé chồng trong ký ức của anh không đời nào đồng ý cho thằng con đóng cái vai quỷ yêu này.

"Hồi đó viện trưởng cứu con ở tầng 330 mà, con bị bán cho sòng bạc từ bé nên con biết hết rồi, chiêu trò gì con cũng rành cả." Tiểu Yêu nhoẻn cười ra điều xấu hổ, "Ba con với cha con đều thấy được ạ, còn bảo là con làm "Bà Già" coi thì khác mà thật ra cũng giống viện trưởng lắm."

Mẹ kiếp thằng quỷ này còn làm bộ xấu hổ. Triệu Một Hữu không thèm hỏi nó "không giống mà cũng giống" anh là cái khỉ gì nữa.

"Thôi được rồi." anh lại hỏi, "Giờ mấy đứa định làm gì với não chú? Đã nói nốt được chưa?"

"Được chứ ạ." Tiểu Yêu gật đầu, "Trước tiên con phải hỏi viện trưởng một câu đã, giờ viện trưởng cảm thấy thế nào về viện phó ạ?"

Viện phó viện nghiên cứu Cố Đô, Điêu Thiền.

Phản ứng của Triệu Một Hữu vô cùng thẳng thắn, chất lỏng bên trong bể cá lập tức chuyển thành màu đỏ thẫm, sóng nước dập dờn mãnh liệt làm lũ cá vàng hoảng quá nhảy lên tanh tách.

Lát sau, Triệu Một Hữu đáp: "... nói thật, hơi mắc ói."

Câu nói "Tao đợi mày sau 2023 phát súng nữa", súng nổ, đầu nát bét, máu bắn lên mặt anh còn ấm hệt như lúc đó.

Dù Triệu Một Hữu biết Điêu Thiền đó là người nhân bản nhưng trong bao nhiêu ký ức luân hồi chồng chất lên nhau anh cũng chưa từng thấy Điêu Thiền tự sát trước mặt mình.

Mà tình huống lúc đó là Điêu Thiền vừa giả làm linh mục chủ trì hôn lễ, câu "Tôi đồng ý" của Tiền Đa Đa càng khiến đoạn máu me sau đó gây sốc hơn. Thực sự giống có một thanh thép đâm xuyên qua đầu khiến Triệu Một Hữu mất luôn khả năng suy luận. Giờ anh không có cơ thể, có lẽ cảm giác mắc ói của anh sẽ khiến cá cảnh trong bể phơi bụng hết.

"Không phải mỗi dạ dày muốn ói." Triệu Một Hữu bổ sung, "Chú cảm thấy lúc đó não chú cũng nổ tung luôn."

"Quả nhiên là vậy." Tiểu Yêu thốt lên.

Quả nhiên cái gì? Triệu Một Hữu đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, Điêu Thiền đâu? Liễu Thất Tuyệt và bé chồng có liên hệ với Điêu Thiền không? Nó đóng vai gì trong kế hoạch của mấy người? Nó còn sống chứ?"

Cửa quán rượu mở ra, có người bước vào, "Giờ mới hỏi đến tao, mày yêu tao gớm thật, Triệu Mạc Đắc."

Chính là Điêu Thiền.

"Đcm mày!!!" Triệu Một Hữu gào lên, cá cảnh trong bể nảy lên tưng tưng như thiên nữ tán hoa, "Đcm mày Điêu Thiền!!!!"

"Thôi ạ, mày không xơi được mẹ tao đâu." Điêu Thiền ngồi xuống quầy bar, bảo Tiểu Yêu, "Đừng rượu, cho chú cốc Cocacola muối, có đá nhé."

Triệu Một Hữu còn đang chửi quang quác, nếu giờ có tay có chân kiểu gì anh cũng phải nhào vô nắm đầu Điêu Thiền để đấm cho nó một trận. Điêu Thiền uống hết lon Cocacola muối mà gã kia vẫn còn lải nhải mắng vốn, cuối cùng Điêu Thiền đành phải bịt tai tỏ ý đầu hàng: "Vâng vâng vâng, biết là mày yêu tao lắm rồi, mày im để từ từ nói chuyện nghiêm chỉnh được không?"

"Mả cha mày chết cụ mày rồi còn nghiêm với chỉnh?!!" Triệu Một Hữu gào rú, "Chết! Chết! Chết! Mày tự làm mày chết tươi!! Mày đàn ông quá, mày ngầu quá mà Điêu Thiền!"

Điêu Thiền thật sự cạn lời, cậu ta đành quay sang nhìn Tiểu Yêu, "Triệu Mạc Đắc có hơi bị quá khích không vậy?"

"Tại não đấy ạ." Tiểu Yêu giải thích, "Vì đóng dấu được rồi nên phải nạp liệu gấp đôi, viện trưởng như bây giờ là khá lắm rồi, lúc trước cha con tính là phải kích động hơn nữa cơ."

Thằng nhỏ vừa nói thế, Triệu Một Hữu hỏi ngay: "Tụi mày đang ủ mưu gì thế hả?"

Tiểu Yêu lập tức đổi sang vẻ nhu mì của thằng cháu ngoan, "Như chú thấy đấy, cha con có liên lạc được với viện phó, chú ấy cũng là một phần trong kế hoạch ạ. Chú đừng trách chú ấy."

"Vụ tự sát của tao là phần quan trọng nhất kịch bản đấy. Theo kế hoạch của thằng Liễu thì nhất định tao phải tự sát trước mặt mày, Triệu Mạc Đắc ạ. Mà trước khi tự sát tao phải để lại cho mày ấn tượng cực kỳ cực kỳ sâu sắc, coi như là nhân đôi chấn động." Điêu Thiền xòe ngón tay để tính cho anh xem, "Câu "Tôi đồng ý" của Tiền Đa Đa là một, cái chết của tao là hai. Đấy là bảo đảm kép."

Triệu Một Hữu hỏi: "Bảo đảm cái gì?"

"Chúng tao muốn thọc một nhát để đóng dấu vào não mày, cái dấu này sẽ tạo ra một liên kết song phương giữa bộ não nguyên sinh của mày và bộ não lượng tử. Khi đó nếu bộ não nguyên sinh của mày lại chịu kíc.h thí.ch như vậy, bộ não lượng tử cũng sẽ bị ảnh hưởng." Điêu Thiền nói, "Tao vừa đi nghe ngóng được, mày ở tầng 900 lại bị mổ ra rồi, bộ não lượng tử đã được đưa vào cơ thể Tiền Đa Đa. Nhân tình của mày sắp biến thành Siêu Saiyan vượt cấp nhân loại rồi."

"Mày cứ bình tĩnh." Thấy cá cảnh trong bể lại sắp sửa nảy lên tưng tưng, Điêu Thiền vội nói, "Đó là chuyện nằm trong dự kiến, theo kế hoạch sau đây chúng ta phải tấn công bộ não trong đầu Tiền Đa Đa. Máy chủ của Tiền Đa Đa nối liền với từ trường tượng Phật của Đại Đô Thị, nếu mình tạo được cú đánh đủ mạnh thì có thể quấy nhiễu từ trường."

"Đại Đô Thị đang bị di chỉ nuốt chửng, cuối cùng nó sẽ biến thành một trường vực lượng tử mới. Phải làm nhiễu từ trường mới cứu được thành phố này." Tiểu Yêu nói.

Lần này Triệu Một Hữu im lặng còn lâu hơn đoạn chửi bới lúc nãy. Cuối cùng, anh nói: "Tao khá hiểu ý chúng mày rồi, tóm lại là sẽ phản công vào bộ não trong đầu anh Tiền qua bộ não này của tao."

"Đúng."

"Tấn công bằng cách nào?"

Điêu Thiền đứng dậy khỏi quầy bar, nó lùi lại mấy bước rồi nói: "Lặp lại quá trình đóng dấu thôi."

"Tức là tao còn phải chết trước mặt mày nhiều lần nữa."

--------------------------------

Chú thích:

(1) Chú thích của tác giả: Trích đoạn "Những người khốn khổ" của Victor Hugo.

Đoạn này trong bản dịch mình tìm được thì như này "Khi nó ngủ thì tôi chết. Cũng là giấc ngủ cả, có thể ở bên cạnh nhau lắm chứ!". Nhưng ngữ điệu không phù hợp với văn cảnh lắm nên mình biên khác đi nha.

Du's: đến đây thì quý vị hiểu rõ về Quý Phi và ông chồng rồi hén ;v; mé nó quả là điểm sáng lãng mạn trong một mớ khùng điên ;v;

Và chương này có một đoạn hint, lúc anh Triệu thoáng nghĩ có khi nào nhân loại trước kia bị hủy diệt cũng vì kỹ thuật lượng tử không, mình nghĩ cái này phù hợp với logic truyện nha. Từ đầu đến cuối chị tác giả không nói cụ thể về chiến tranh Orion cũng như vụ diệt zong của nhơn loại, nhưng có nói đầu tiên là chiến tranh Orion, sau đó là 1 đại tai kiếp nữa rồi nhơn loại mới ziệc zong. Trong chương khùm điên về sốt cà chua anh Triệu khùm có máy mồm nói về virus zombie, lúc đó mình tưởng virus zombie chính là đại tai kiếp nhưng nghĩ lại khôn đúng. Chuyện người khùm nói ra không nên tin =)))) mà sự thật là lúc Ngoại Bà Kiều với bồ tèo trở lại trái đất chỉ thấy tan hoang không còn một cái gì nên khả năng cao là loài người lúc đó táy máy kỹ thuật lượng tử thật :) và với kỹ thuật sương sương của anh Triệu Cố Đô mà còn tạo được bom đủ bứng cả cái Cố Đô thành di chỉ thì kỹ thuật đỉnh kout của thế kỷ 22 dám bứng được cả thế giới chứ?

Nên là có khi loài người thế kỷ 22 không ziệc zong đâu quý vị ạ, đang quẩy trong di chỉ thôi =))) nếu anh Triệu và anh Tiền tiếp tục thăm dò 000 có khi sẽ đến lúc hội ngộ tổ tiên thiệt á =)))

Và cái kế hoạch để anh Triệu trao tín vật là bộ não xong xài chính tín vật để hẩu xực luôn thành địch nó giống con ngựa thành Troy ghê ta.

Bình Luận (0)
Comment