Có tiếng rao hàng vang lên trên lối đi: "Bia, nước khoáng đây, hạt dưa đậu phộng cháo bát bảo đây... nào nào, rụt bớt cái chân vào..."
"Chào anh, có muốn mua gì không?" người bán hàng đẩy chiếc xe nhỏ đến hàng ghế của họ, Triệu Một Hữu há hốc mồm khi thấy rõ mặt cô ta... đó chính là Ngoại Bà Kiều! Chiếc xe đẩy chạy điện trong tay cô ta phát ra giọng nói của một thiếu niên, "Hôm nay có chương trình khuyến mãi hạt hướng dương và cam nha, mua một tặng một nha!"
Mấy thằng Liễu Thất Tuyệt thì có vẻ rất thản nhiên, "Vậy cho tôi một phần hướng dương và cam nhé, cảm ơn." Bé chồng móc tiền ra trả.
Triệu Một Hữu đứng dậy nhìn chăm chú xung quanh... giờ anh mới nhận ra toa tàu đã ngồi kín người rồi.
Có cả nhà Lý Đại Cường, trên băng ghế của họ bày một con gấu bông rất to, cụ Đức cầm một chiếc mặt nạ và ngâm nga hát "Mảnh trăng cong cong chiếu hồng trần~", cặp sinh đôi mặc đồng phục ngồi cạnh vỗ tay đánh nhịp cho cụ, người thanh niên gỡ mặt nạ oxy xuống và mở nút bình dưỡng khí, bươm bướm bay ra, thiếu niên ngồi xe lăn đã tháo kim truyền dịch và ném xe lăn ra ngoài cửa sổ, nhà triết học gà gật ngủ, mà người mộng du trong túi ngủ lại tỉnh dậy, người nhà nước đeo kính đang đọc báo, dòng tít in trên tờ báo là "Kỷ niệm một năm thành lập viện nghiên cứu Cố Đô". Gặp ánh mắt của Triệu Một Hữu, anh ta mỉm cười rồi chìa ra một điếu thuốc.
"... tao nhớ được hầu hết người ở đây là thành viên của Cố Đô, sau này họ đều trở thành nhà khảo cổ." Triệu Một Hữu nhận điếu thuốc, cảm ơn rồi ngồi xuống, "Nhưng có cái này tao không rõ lắm, thời gian luân hồi của mọi nhà khảo cổ có trùng với nhau không?"
Nếu không trùng khớp thì sẽ sinh ra xung đột ký ức. Ví dụ họ sẽ thấy người bạn vừa chết hôm qua tự dưng sống lại, rõ ràng đó là kẽ hở. Quân số nhà khảo cổ rất đông, chẳng lẽ chính quyền Đại Đô Thị có đủ nhân lực để sắp đặt tỉ mỉ lượt luân hồi của từng người à?
"Mày nghĩ vì sao phải đẻ ra quy tắc ngầm của hội nghị nhà khảo cổ?" Liễu Thất Tuyệt xé túi hạt hướng dương, "Mọi người tham gia đều phải đeo mặt nạ, không công khai danh sách nhà khảo cổ, chính là để hạn chế cho vật thí nghiệm tiếp xúc với nhau."
"Nhưng lần trước tụ tập ở nhà mày cũng có đầy người đến còn gì?" Triệu Một Hữu đang nói đến bữa tiệc trước khi anh vào di chỉ 000.
"Đó là ý tưởng của Tiền Đa Đa." Liễu Thất Tuyệt vừa cắn hướng dương vừa liếc anh, "Mày biết không, dù rất khó nói chính xác Tiền Đa Đa bây giờ là cái gì, nhưng bên trong anh ta vẫn còn bản ngã ban đầu mày tạo ra đấy, đó là gốc rễ của anh ta."
"Đằng thẳng ra mà nói thì hẳn là anh ta cũng đang phản kháng." Liễu Thất Tuyệt lúc nào cũng thích trình bày nhanh gọn, "Tao cảm nhận được anh ta luôn để lại dấu hiệu cho mày. Ví dụ như ở di chỉ 000 mới đây nhé, tao cũng không ngờ lần luân hồi đó di chỉ mới ra đời lại chính là Cố Đô hồi trước. Nhưng sau này nghĩ lại thì cũng có lý."
"Bản thân Tiền Đa Đa cũng biết nhân cách của mình sắp hoàn thiện 100%, quyền khống chế anh ta thì nằm trong tay chính phủ, một khi anh ta dung hợp hoàn toàn với Phật Đà thì rất có thể là hết cứu."
"Nên anh ta mới mở ra Cố Đô, nơi khởi đầu tất cả mọi chuyện. Di chỉ Cố Đô rất có thể sẽ khơi lại ký ức của mày, nếu được vậy thì có một tia hy vọng."
"Còn nếu không được thì coi như là về chốn cũ để vĩnh biệt mày."
Triệu Một Hữu nghĩ đến những ký ức trở lại với mình ở di chỉ 000, lần đầu tiên anh tận mắt thấy Tiền Đa Đa trong phòng thực nghiệm số 2, hình bóng anh ta dần tan vào ánh sáng trắng, gương mặt như thần thánh khẽ cúi đầu trước anh.
"Lúc ấy tao cứ nghĩ sẽ phải tốn công lắm mới nhét được đống ký ức ấy vào bộ não gốc này của mày, thế mà nhờ Tiền Đa Đa tao bớt được bao nhiêu việc."
Liễu Thất Tuyệt nói một tràng rồi đưa quả cam vừa bóc cho bé chồng, "Được rồi, thế này coi như tao đã trả ơn anh ta rồi nhé. Còn sau đây thì tùy mày đấy Triệu Mạc Đắc."
Triệu Mạc Đắc nhìn biển sao ngoài cửa sổ, "Tao còn gì mà tùy nữa."
"Cứ bình tĩnh, thằng Liễu ác mồm thế thôi chứ nó là chúa nhẹ dạ mà mày." Điêu Thiền xen vào, "Mày cứ đợi đến ga cuối sẽ biết."
"Còn mày nữa." Triệu Một Hữu quay phắt lại, "Tao hỏi mày, những thằng Điêu Thiền vừa chết đấy là ai?"
Những Điêu Thiền tự sát vô số lần trước mặt anh trông rất thật, chúng nó là tạo vật của Liễu Thất Tuyệt hay chỉ là năng lực "thức tỉnh", bắn nổ đầu nhưng thật ra không chết?
Hay là...
Những Điêu Thiền đó đều là người nhân bản?
Triệu Một Hữu không biết tổng cộng tầng 900 đã tạo ra bao nhiêu Điêu Thiền, cũng không biết nếu những Điêu Thiền đã chết đều là người nhân bản thì làm sao chúng nó đi từ tầng 900 đến được di chỉ A173. Nhưng trước kia Điêu Thiền từng nói "Tao đợi mày sau 2023 phát súng nữa", nếu vừa rồi đã có 2023 người nhân bản chết trước mặt anh thật thì đó hẳn là con số tối đa. Có lẽ ở Đại Đô Thị không còn bản phục chế nào của Điêu Thiền nữa.
Điêu Thiền đang cắn hướng dương tanh tách, nghe thế nó hí hửng hỏi lại, "Mày đoán xem?"
Triệu Một Hữu hứ một tiếng, quyết định không thèm đoán.
Thấy đã thắng thế, Điêu Thiền có vẻ vừa ý lắm, "Mày cũng có ngày này hả, Triệu Mạc Đắc."
Đoàn tàu dần rời khỏi biển sao, trên đường họ đi qua rất nhiều chốn cũ, nhà hát Moulin Rouge, bờ sông Seine, Long Islands New York, rồi đến Thành phố lý tưởng trong tuyết, mỗi trạm lại có người xuống tàu. Khi tàu dừng ở công viên Disneyland, gia đình Lý Đại Cường cũng xuống, con bé đưa quả bóng bay cho Triệu Một Hữu rồi cười toe, làm động tác nắm tay: "Chị ơi cố lên!"
Triệu Một Hữu nghe nó nói mà ê cả mặt, anh thả quả bóng cho bay qua cửa sổ, thế là nó nổ đùng thành một đống pháo hoa.
Lý Đại Cường có vẻ hơi ngượng, thấy anh ta định nói gì Triệu Một Hữu liền vỗ vai anh ta rồi mời anh ta một điếu thuốc, "Cả nhà sống hạnh phúc nhé."
Khi người trong toa xuống hết rồi, Điêu Thiền nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ rồi tự dưng bảo: "Tao xuống đây."
"Mày xuống à?" Triệu Một Hữu hỏi.
"Đây là chỗ tao phải đến, mày thì chưa tới đâu, Triệu Một Hữu." Điêu Thiền bước qua anh để leo cửa sổ nhảy xuống, trước khi đi nó còn để lại một câu, "Hẹn gặp lại!"
Nếu đã hẹn thì chắc chắn sẽ gặp lại.
Đoàn tàu đi xa dần, Điêu Thiền đứng lại một mình trên sân ga, thở ra một bụm khói trắng. Phía xa có người đang chờ cậu ta, người đó xách một cái vali da bò, thấy cậu ta đến người đó đưa tay vẫy.
Điêu Thiền bước tới, gọi.
"Mẹ."
Trên xe chỉ còn ba người, Triệu Một Hữu, Liễu Thất Tuyệt và bé chồng.
Liễu Thất Tuyệt lên tiếng trước: "Ga tiếp theo là ga cuối."
"Bọn mày thì sao?" Triệu Một Hữu châm một điếu thuốc, "Bọn mày cũng xuống ở ga cuối chứ?"
"Bọn tôi không xuống." bé chồng cười đáp, "Chuyến đi này chính là kết thúc của chúng tôi."
Triệu Một Hữu vốn còn rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ bây giờ Liễu Thất Tuyệt và bé chồng tồn tại như thế nào, có giới hạn của tạo vật không, nếu Liễu Thất Tuyệt đã hoàn toàn hòa vào di chỉ A173 thì nó đã hiểu thấu đáo về trường vực lượng tử hay chưa...
Nhưng nhìn hai người bạn cũ tay trong tay, anh lại cảm thấy chẳng có gì phải hỏi nữa.
Cuối cùng Triệu Một Hữu khẽ gật đầu, "Còn Tiểu Yêu thì sao?"
"Tiểu Yêu là đứa bé ngoan." Bé chồng đáp, "Nó hiểu những gì chúng tôi làm."
"Tạm biệt xong xuôi cả rồi." Liễu Thất Tuyệt vu.ốt ve bàn tay chồng, "Nó sẽ tự chăm sóc được mình."
Triệu Một Hữu nghĩ nghĩ rồi nói: "Yên tâm, tao với Điêu Thiền sẽ chăm sóc nó."
"Mày nghỉ đi." Liễu Thất Tuyệt nhăn mặt với anh, "Mày lo được cái thân mày là phước đức lắm rồi. Tiểu Yêu lớn tướng rồi, không cần ai lo cho nó hết."
"Nhớ bao giờ nó kết hôn thì cho tiền mừng là được." bé chồng cười nói thêm.
Triệu Một Hữu cũng cười, anh ngả lưng ra nệm ghế dài êm ái, anh định nói gì đó, nhưng hình như cũng chẳng cần nói nữa. Anh nhớ lại những chuyện từ rất xa xưa, khi đó họ vừa tốt nghiệp không lâu, đội khảo sát tập hợp để xuất phát từ Đại Đô Thị, đứa nào cũng mang trong mình cả bầu nhiệt huyết, chúng muốn khai quật được Ai Cập, Atlantis, đảo giấu vàng và cả xứ Oz trong cổ tích. Hành lý của Điêu Thiền là cồng kềnh nhất, ngoài cà phê siêu đậm vị nó còn thủ thêm một cái lọ thủy tinh, bên trong đựng đầy cát màu nhạt thếch.
Nó bảo đây là đất cố hương, nó xin được từ một bà đồng cốt nào ở tầng đáy, chuyên dùng để trừ tà chữa bệnh. Đi xa mà gặp gió máy, ốm đau chỉ cần bốc một nắm mà uống là khỏi tiệt.
Kết quả là đội khảo sát mới khởi hành không bao lâu thì Điêu Thiền đổ bệnh thật. Nhớ đến phương thuốc thần nọ nó đã định bốc một nắm để khuấy nước uống rồi nhưng sốt quá xỉu luôn, chưa kịp làm. Liễu Thất Tuyệt không thèm chấp bệnh nhân, nó bán tín bán nghi mang cái lọ đi xét nghiệm, kết quả phân tích cho thấy chỉ là đất trồng cây bình thường, chắc có trộn thêm ít thành phần tạp nham kiểu nước tiểu đồng tử các thứ.
Triệu Một Hữu nghe xong cười sằng sặc, nhất định đòi phải pha cho Điêu Thiền một cốc vại, bắt nó uống! Uống liền, uống gấp! Sau đó anh bị đội y tá đuổi đánh xa cả cây số.
Chuyện xưa như đất cố hương, như nắm bụi hồng.
Nhân sinh giữa đất trời là bóng câu qua cửa sổ, là đốm lửa lòe, là giấc mộng thoáng qua. (1)
Nếu cái đêm năm xưa ấy anh không nổi hứng lên núi có lẽ sẽ không tìm thấy đầu Phật, cũng sẽ không dẫn đến tình cảnh mất bò mới lo làm chuồng bao nhiêu năm sau này. Nghĩ lại quả là anh nên xin lỗi chúng bạn, nhưng anh có phải day dứt không? Bất cứ ai trong họ đều không hề hối hận, sinh thời có nuối tiếc nhưng chết đi thanh thản. Anh nhớ kỹ giây phút Phật Đà được cẩu lên khỏi mặt nước, giây phút Cố Đô thành lập, phòng thực nghiệm số 2 hoàn công, chương trình nhân cách ra lò... còn cả ngày lễ rước thần ở Đại Đô Thị năm ấy, khi nhân cách trưởng thành đến 90%.
Mọi giây phút trong đời họ đều say sưa chè chén.
Dù sau này có máu, có nước mắt, nhưng niềm vui bất tận của những phút giây ấy có thể bị bôi xóa được sao?
Việc gì phải hỏi nữa. Triệu Một Hữu chậm rãi thở dài.
Chẳng phải hỏi nữa, chỉ thế là đủ rồi.
Dường như Liễu Thất Tuyệt hiểu được ý nghĩ của Triệu Một Hữu, anh ta cũng cười, bảo: "Cuộc đời vậy là đủ."
Tàu chạy chậm lại, họ sắp vào ga.
Ngoài cửa sổ là một màu xanh thẫm, những tòa nhà gạch đỏ thấp thoáng giữa tán ngô đồng. Triệu Một Hữu nhận ra ngay, đây là Cố Đô.
"Anh xuống thôi, viện trưởng." bé chồng nói, "Có người đang chờ anh."
Triệu Một Hữu đang đứng dậy mà phải khựng lại, "Ai?"
"Còn ai nữa." Liễu Thất Tuyệt đạp anh một cú, "Cút nhanh!"
Triệu Một Hữu cút xuống đường, tàu lại chạy nhưng rất chậm, giống như đoàn tàu cho du khách ngắm cảnh trong khu du lịch, cửa sổ mở toang, Liễu Thất Tuyệt nhìn Triệu Một Hữu đứng trên sân ga. Anh ta búng tay một cái, một cây đàn ác-cooc-đê-ông xuất hiện.
Anh ta kéo hộp xếp, bé chồng khe khẽ hát.
"Bên lều trọ rộng dài, dọc đường xưa lối cũ,
Cỏ xanh thơm ngát bầu trời.
Gió lung lay rặng liễu, vi vu tiếng sáo buồn, chiều rủ khuất núi non.
Hỏi chàng ngày trở lại,
Xin đó đừng phân vân..." (2)
Triệu Một Hữu xuống tàu rồi mà trên sân ga chẳng có ai đợi anh.
Vậy là anh hiểu ngay, anh đi thẳng đến phòng thực nghiệm số 2.
Cuối con đường lại không phải là tòa nhà hình tròn đồ sộ trong ký ức của anh, thay vào đó là một hồ nước thật lớn.
Tiền Đa Đa đang ngồi bên hồ, anh ta đã cởi giày để thò chân xuống nước, mái tóc dài không buộc xõa bên tai khiến Triệu Một Hữu không thể thấy rõ gương mặt anh ta.
Anh dụi điếu thuốc rồi đi tới, "Tôi nhớ cái hồ này ở trên núi cơ mà."
"Anh đến đấy à." Tiền Đa Đa ngẩng lên nhìn anh, "Trên núi sau Cố Đô có một hồ sen thật, đó là hoa anh trồng. Nhưng cái hồ này không phải hồ trên núi."
Triệu Một Hữu nhìn hoa trong hồ, chẳng thấy có gì khác cả. Anh cũng ngồi xuống, nhúng chân xuống nước, "Không giống chỗ nào?"
Tiền Đa Đa mỉm cười dịu dàng, "Đây vốn là bể dung dịch tôi ngâm hồi trước."
Rất hiếm khi thấy Tiền Đa Đa với biểu cảm như vậy, trong một thoáng Triệu Một Hữu đã bị ngơ ngác. Anh nhớ lại năm đó ở phòng thực nghiệm số 2 đúng là máy chủ của Tiền Đa Đa được ngâm trong một bể truyền dịch, nhưng đâu có hoa sen.
Triệu Một Hữu lại muốn hút thuốc, anh vô thức sờ túi áo, Tiền Đa Đa liếc nhìn rồi bảo, "Hút ít thôi, đắng miệng lắm."
Triệu Một Hữu đành phải hỏi, "Hoa này là anh trồng à, anh Tiền?"
"Cũng không tính là tôi trồng." Tiền Đa Đa hái một bông hoa sen, bóc đài hoa ra để lấy hạt rồi đưa cho Triệu Một Hữu, "Thử đi."
Triệu Một Hữu ăn, khi cắn vỡ hạt sen như có gì thình lình nổ tung trước mắt anh... anh thấy một cơn mưa nặng hạt, từ góc nhìn của anh trên đầu là một ngọn đèn trắng sáng chói, mưa như muốn nhuộm tất cả thành màu trắng, hình như anh đang nằm trên thứ gì giống một cái nắp giếng. Bên dưới anh có tiếng nước chảy xiết, nắp giếng cũng mềm, mất một lúc lâu anh mới nhận ra đó là một bàn tay.
Có người nâng đầu anh lên, động tác của người đó rất khẽ khàng, Triệu Một Hữu lại thấy đau buốt... một con dao cắm vào mạng sườn anh.
Có thứ gì mặn đắng rớt xuống, đắng mà mát rượi. Triệu Một Hữu chợt hiểu, người ôm anh đang hôn anh.
Đó là một cái ôm ghì rất chặt như muốn siết anh hòa tan vào máu thịt mình, mũi dao càng dấn sâu trong anh, Triệu Một Hữu đang phát run mà người ôm anh còn run dữ dội hơn nữa. Giết người trong mưa thật là dễ khóc.
Rất lâu sau nữa Triệu Một Hữu mới tỉnh trí lại, hạt sen trong miệng anh đắng ngắt, anh bắt đầu có chút ấn tượng với những gì mình vừa thấy: "... đây là một lần luân hồi của tôi à?"
Tiền Đa Đa khẽ ừ.
"Lúc đó tôi chưa quen tay nên làm anh đau lắm."
"Không lẽ cả hồ hoa sen này... đều là những lần luân hồi trước kia của tôi?"
"Phải." Tiền Đa Đa nói, "Trong mỗi hạt sen đều có một con chip ký ức."
Triệu Một Hữu lại nghĩ đến câu hỏi đó, câu anh từng hỏi mà không được trả lời. Giờ đang ngồi bên người vợ hình như đã chia tay của mình, tự dưng anh cảm thấy lòng thư thái như chẳng còn vướng bận sinh tử, thế là anh hỏi luôn mà không kịp nghĩ gì, "Sao anh cứ phải giết tôi thế, anh Tiền?"
"Anh có ngốc không hả Triệu Một Hữu." Lần này Tiền Đa Đa trả lời thật, nhưng hình như anh ta cũng chẳng kịp nghĩ gì cả, câu trả lời cứ thế buột ra, "Chẳng lẽ anh muốn tôi khoanh tay đứng nhìn sao?"
Nói xong như mới nhận ra câu này thật lỗi thời, anh ta lại gượng cười.
Triệu Một Hữu vân vê hai ngón tay, đây là động tác phản xạ khi anh thèm thuốc, thế là anh để lộ tâm trạng nóng vội của mình, cũng cho đối phương vài giây để suy nghĩ, "Anh bớt hút thuốc đi, Triệu Một Hữu." Tiền Đa Đa nói bằng giọng sượng cứng, "Đắng lắm."
Nghe đến đó Triệu Một Hữu cảm thấy mình đã có câu trả lời rồi. Giọng Tiền Đa Đa cứ quẩn quanh dội vang, dội vang trong lồng ng.ực anh. Anh nhìn hồ sen trước mặt như đang thấy vô số mình trong luân hồi, những "anh" trong quá khứ đó đều đã chết, chết bằng đủ cách kỳ quái lạ lùng, rồi từ thân xác chúng nở ra hoa sen trắng muốt.
Hoa sen không tự thấy mình, hoa sen vô tri vô giác.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Tiền Đa Đa là người trông hoa.
Nếu đổi lại là mình... Triệu Một Hữu im lặng tự hỏi, liệu anh có chịu được để Tiền Đa Đa cứ chết đi trước mắt mình như thế không?
Chết là hết, chỉ có người sống mới đau khổ. Mới thoáng nghĩ đến cảnh tượng đó Triệu Một Hữu đã thấy tim mình buốt nhói.
Anh lại nghĩ, luôn là Tiền Đa Đa chủ động hôn anh.
"Anh Tiền này." Đột nhiên Triệu Một Hữu lên tiếng, "Mình hôn nhau đi."
Tiền Đa Đa kinh ngạc quay sang nhìn anh, "Cái..."
Chưa nói dứt lời, đôi môi Triệu Một Hữu đã đến.
Trong khoảnh khắc cầu vồng bảy sắc nổ tung trước mắt họ, đất trời biến mất, họ cùng lúc bành trướng ra, hòa quện vào nhau để lan đến biên giới vĩnh hằng. Vô số vòng luân hồi trùng điệp rồi tan vỡ, hóa thành ái dục và ảo giác của cái chết. Giống như ổ bụng bị dao mổ phanh ra, ruột vốn là cơ quan sản xuất chất thải nhưng từ bên trong lại chảy ra óc, trùng amip ngọ nguậy nhảy nhót, siêu tân tinh bùng nổ, người khổng lồ vẽ tranh bên rìa Sao Mộc, người ngoài hành tinh ăn ngon lành chuỗi gien, thịt lợn rưới sốt tỏi, vodka lênh láng, trong cơn mưa acid tạo thành từ những viên thuốc bảy màu con người đội mũ bảo hộ du hành vũ trụ leo lên cầu thang, vũ nữ bằng kim loại không tìm được con mắt của mình, nó nhìn về phía khách hàng và bảo: A Di Đà Phật.
Phật nói, có gan thì yêu ta.
Xin hãy yêu ta.
Đừng yêu ta.
Yêu ta.
.
"Anh Tiền." trong mùi hương độc và ảo giác, Triệu Một Hữu siết chặt bàn tay Tiền Đa Đa, "Câu anh hỏi ở tầng 900, tôi có câu trả lời rồi."
Khi đó Tiền Đa Đa hỏi anh, Triệu Một Hữu, anh còn muốn yêu tôi nữa không?
Đó giống như một câu hỏi không có đáp án... yêu một người cuối cùng là đánh mất chính mình, hay là khiến bản thân mình càng vững chãi?
"Yêu là đánh mất, rồi lại để chính ta mới ra đời."
Triệu Một Hữu nói như vậy.
"Trước kia tôi đã nói rồi mà." Anh thở dài, "Chỉ cần anh cho tôi một nụ hôn."
Vậy thì trong khoảnh khắc trước khi đèn giao thông đếm ngược về 0, tôi sẽ đặt bàn tay tôi trong lòng bàn tay anh.
Rất lâu sau, anh mới nghe thấy câu trả lời của Tiền Đa Đa.
"Triệu Một Hữu."
"... đừng bỏ tôi."
--------------------------------
Lời tác giả:
Chương trước có một câu: "Biển sao mênh mông này chứa đựng vô hạn tử, cũng đồng thời bao hàm vô hạn sinh."
Bạn tôi đọc xong bảo thấy quen quen nhưng tôi tra mãi không tìm được ở đâu. Nếu đúng có nguồn gốc ở đâu đó mong các bạn nhắn cho tôi biết, cảm ơn.
Chú thích:
(1) 叹隙中驹, 石中火, 梦中身 (Âm Hán Việt: Thán khích trung câu, thạch trung hỏa, mộng trung thân): Câu này trích từ bài Hành Hương Tử của nhà thơ Tô Thức (Tô Đông Pha) thời Tống.
Đoạn này mình biên theo nghĩa chứ không bê mỗi câu thơ vào vì bê vào mà hông có câu trước thì bà con đọc cũng không hiểu ;v;
(2) Lời bài hát "Tiễn biệt" (trùng với tên chương), của nhạc sĩ Lý Thúc Đồng.
Chắc quý vị sẽ không nhớ đâu nhưng câu trích đầu tiên từng xuất hiện trên cái thang máy ở trung tâm thương mại 000 đó =)) lẫn giữa những câu giao hàng hút mỡ, mua một tặng hai, mại zô mại zô đó =))
Bài này không có bản dịch nên (lại) là mình biên.
Du's: ù mẹ, gã tạo ra một cỗ máy rồi cầu xin tình yêu của nó. Vãi cả tình yêuuuuu :(((((((( tôn thờ lẫn nhau luôn ạ :(((((((((((((
À quý vị có thắc mắc tại sao anh Triệu tình thánh luôn gọi "anh Tiền" mà mình không để xưng hô anh/em như hồi ở tầng 33 nữa không? Có sao đâu vì mình cảm thấy nên vậy á ;v;
Ê từ từ mà Điu thíu gia của chúng tôy có mother-complex thật à =)))) vãi cả nho ạ vãi cả nho =)))))))) tưởng anh bình thường nhất đám lun á anh gì ơi =)))))) giờ tui chuyển qua fan gơ cậu Liễu còn kịp hông chứ cái đám này khùng quá mí ní =))))) ê mà hình như tui vẫn fan gơ cậu đó giờ, từ hồi chương 6,7 chi đó rùi mà =)))))