"Chào mọi người, như các ngươi chứng kiến, ta là một gã quỷ sai."
"Để tuyên truyền văn hóa Địa Phủ, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ livestream công việc hằng ngày của ta cho mọi người xem."
Phòng phát sóng trực tiếp mở ra.
Xuất hiện ở trong màn ảnh, là Giang Lâm với một thân màu trắng.
Áo bào trắng, mũ cũng màu trắng, trên mũ viết 'Nhất Kiến Sinh Tài" cầm trên tay một cây gậy đại tang màu trắng.
"Chủ phòng live đang Cos Bạch Vô Thường hả?"
Có bình luận hỏi.
Phòng live cũng không nhiều người xem, bởi vì Giang Lâm vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp từ hôm nay.
Ngay sáng nay, hắn đang câu thông cùng đám quỷ hồn ở Âm Phủ. . .
Thì trong đầu đột nhiên xuất hiện cái hệ thống livestream chữa lành tại Âm Phủ này.
Nói là tuyên truyền văn hóa Địa Phủ, có thể đạt được phần thưởng tương ứng.
Hắn chính là quỷ sai, cái gọi là văn hóa Địa Phủ, chính là làm cho người ta hiểu rõ Địa Phủ hơn, đó chẳng phải công việc hằng ngày hắn sao?
Công việc này còn có phần thưởng, Giang Lâm cảm thấy rất hài lòng đối với cái nghề tay trái này.
Phòng phát sóng trực tiếp lại có thêm một số người vào xem.
Thấy phòng live tên là "Âm Phủ Chữa Lành Mỗi Ngày", còn tưởng rằng muốn truyền phát mấy thứ kinh dị gì đó.
"Chủ phòng live muốn quay cái gì ở Âm Phủ?"
"Hơn nửa đêm, chủ phòng live quay cái gì kinh dị chút đi."
Khuya nay Giang Lâm không nhiều việc lắm, chỉ nhận được hai cái nhiệm vụ tiếp dẫn vong hồn.
Hiện tại hắn đang trên đường đến địa điểm thứ nhất.
Cũng tại mấy năm gần đây ngành y tế phát triển tốt, giảm bớt công việc của bọn hắn.
Liếc nhìn bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, Giang Lâm thản nhiên nói: "Không phải là cos."
"Ta chính là Bạch Vô Thường, chỉ có điều không phải là Tạ Tất An tiền bối trong lịch sử kia."
"Tí nữa ta phải đi tiếp dẫn vong hồn, phơi bày một vài công việc hằng ngày tại Âm Phủ cho các ngươi."
Thiết bị phát sóng trực tiếp là mấy quả cầu nhỏ có thể bay, hệ thống cung cấp miễn phí.
Chẳng những có thể quay được quỷ, mà còn có thể chuyển đổi thị giác giống như TV.
Lúc hắn nghiêng đầu nhìn bình luận, ống kính phòng live từ toàn thân chuyển đến trên mặt của hắn.
Sắc mặt Giang Lâm rất tái, chỉ có ngoài miệng còn có một chút màu đỏ.
Nhờ màu da làm nền, càng khiến đôi đồng tử đen nhánh thâm thúy.
Khi còn sống Giang Lâm cũng khá ưa nhìn.
Bây giờ thành quỷ, trên khuôn mặt càng thêm vài phần tà mị.
Thoáng cái bình luận đã nhiều hơn, số người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đã vượt hơn con số một trăm rồi.
"Tiểu ca ca đẹp trai quá nha! ! !"
"Đại Bạch Nãi Đường khen thưởng kẹo que ×99"
"Đại Bạch Nãi Đường: fan! fan!"
"Hơi giống quỷ hút máu, vừa đẹp trai vừa tà mị!"
Giang Lâm đi tới trước một tòa dân cư.
Tòa nhà này ở khu phố cũ, chỉ có bảy tầng.
Liếc nhìn quyển sổ ghi chép công việc trên tay, Giang Lâm trực tiếp bay lên lầu năm. . .
Sau đó xuyên tường mà vào.
Đây là một căn hộ cũ gồm hai phòng ngủ một phòng khách, có ghế sofa bằng da thủng lỗ.
Bàn gỗ vuông vức, trong góc phòng khách còn chất một đống bìa carton và chai lọ rỗng.
"Á đù, có ai nhìn thấy chủ phòng live đi vào thế nào không? !"
"Đây là nhà của chủ phòng live hả?"
". . . Chỉ có ta chú ý tới chân chủ phòng live vẫn luôn dốc xuống thôi à?"
"Càng nghĩ càng thấy sợ!"
"Đại Bạch Nãi Đường chia sẻ phòng phát sóng trực tiếp: Thứ tốt muốn chia sẻ cùng mọi người, không thể chỉ làm một mình ta sợ."
Giang Lâm dựa theo thông tin công việc, quẹo vào một cái phòng ngủ.
Bên trong gian phòng, một già một trẻ nằm nằm trên giường đang ngủ rất say.
Đứa nhỏ chừng sáu bảy tuổi, nghiêng người, ôm một cánh tay ông nội, thỉnh thoảng lại chẹp miệng một cái.
Giang Lâm lấy quyển sổ ra đối chiếu, xác nhận không lầm.
"Chỉ một lúc nữa, ông cụ này sẽ qua đời, ta tới dẫn hắn đi Địa Phủ."
"Còn 20 phút."
. . .
Đang lúc đếm ngược còn có mười phút, ông cụ trên giường động đậy.
Ông cụ mở mắt ra, từ từ ngồi dậy, nhìn đứa cháu trai nằm bên người.
Trong đôi mắt vẩn đục một mảnh thanh minh.
Ông đứng dậy đi tới trước tủ treo quần áo, lấy ra một bộ quần áo mới tinh, lâu nay vẫn không nỡ mặc.
Sau đó ông đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, tỉ mỉ rửa mặt chải đầu.
Bước chân ông nhẹ nhàng, tinh thần có vẻ cũng rất tốt.
Không hề giống như sắp qua đời.
Lúc mọi người trong phòng phát sóng đang mải suy đoán, Giang Lâm ôm ngực đứng ở một bên, im lặng nhìn ông cụ.
Rửa mặt xong, ông cụ cầm lấy chiếc điện thoại cũ kỹ, gọi một cú điện thoại.
"A lô, con trai à. Ngày mai về nhà đi."
"Ừ, có chút việc đó. Con với Tiểu Dung ấy à, hai đứa phải sống với nhau cho tốt, đừng có hở tí lại cãi nhau, con nhường nó một chút."
Đứa con trai ở đầu bên kia điện thoại đêm khuya bị đánh thức.