Phát Sóng Trực Tiếp: Âm Phủ Chữa Lãnh Mỗi Ngày, Ta Là Bạch Vô Thường (Bản Dịch)

Chương 3 - Chủ Phòng Live Mời Được Diễn Viên Rất Ưu Tú

Hắn cất quyển sổ công việc, nhìn con đừng ngập bùn nước ở phía trước.

"Đã đón được vong hồn thứ nhất, đến 00:43, chúng ta sẽ đón vong hồn thứ hai."

"Đợi đến khi đón được cả hai vong hồn, ta sẽ đưa họ xuống Hoàng Tuyền."

Vong hồn của ông cụ vừa nãy đã bị hắn cho vào túi Trữ Hồn treo bên hông.

Chỉ cần mang về Hoàng Tuyền trong vòng 24 giờ, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến các vong hồn.

Nếu để vong hồn lây dính hơi thở nhân gian, sẽ dễ dàng phát sinh biến cố.

...

Trên đường cái, một chiếc xe con nhanh chóng chạy qua.

Người lái xe là một cô gái trẻ.

Ngồi ở ghế sau là một cô bé ôm gấu trúc bông, bện hai đuôi sam, hết sức đáng yêu.

"Tại sao ngày nào ta cũng về trễ ấy hả? Nếu ta không làm việc, chỉ dựa vào vài đồng lương cỏn con của ngươi, có thể nuôi sống hai mẹ con chúng ta chắc? !"

Cô gái trẻ đang lái xe.

Tai nghe đeo trên tai lóea sáng, hiển nhiên đang trong cuộc trò chuyện.

"Ngươi còn biết đến con gái, ta một mình vừa phải đi làm vừa phải trông con, ngươi muốn ta làm sao bây giờ?"

"Phương Ngụy Đông, ngươi muốn ly hôn? ! Được! Chờ ta trở lại, ngươi —— "

Phía trước đột nhiên lóe lên một luồng sáng trắng chói mắt, cô gái trẻ kia hơi nheo mắt lại.

Đùng ——

Lốp xe ma sát trên đường, ngay sau đó là tiếng xe bị lật.

Chiếc xe con lật hai vòng, lăn vào bụi cỏ dại bên đường.

Chiếc xe vận tải lớn lập tức phanh lại.

Im lặng chốc lát, đột nhiên đạp chân ga, tăng tốc lái về phía trước.

...

"Gây tai nạn bỏ trốn!"

"Mẹ kiếp, đây cũng không phải là diễn chứ?"

"Ta nhớ biển số xe rồi!"

Người trong phòng livestream trừng lớn mắt, không ngờ tới mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trong chiếc xe con không có động tĩnh.

Không bao lâu sau, máu tươi chảy ra, nhỏ ướt bụi cỏ.

"A lô? Từ Nhiễm, ngươi làm sao vậy?"

"Từ Nhiễm? Đậu Đậu? ? ?"

Tai nghe bluetooth rơi xuống gầm xe lóe ánh sáng nhạt, nhưng không còn ai đáp lại nữa.

Đồng hồ đếm từng giây từng giây.

Rốt cuộc, đã đến 00:43.

Một bóng dáng nhỏ bé nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Chẳng thấy con gấu bông mà cô bé ôm trong ngực đâu.

Trước một giây chiếc xe vận tải đâm tới, mama không hề phát hiện...

Nhưng cô bé thấy được.

Không kịp nhắc nhở.

Cô bé bổ nhào qua, ôm lấy đầu mama.

Cô bé nhìn lên anh trai mặc quần áo màu trắng trước mặt...

Kéo vạt áo của hắn.

"Đại ca ca, ta bảo vệ được ma ma rồi phải không?"

Cô bé trước mặt đã không còn là dạng người.

Thủy tinh nát vụn đâm vào mặt, vào tay cô bé.

Trong đó, trí mạng nhất, cũng là một miếng thủy tinh lớn nhất...

Đâm vào trên cổ của cô.

Máu tươi chảy xuống ào ào.

Trên mặt là máu, trên cánh tay cũng là máu.

Chiếc đầm màu xanh đã sắp biến thành màu đỏ.

Song điều cô bé hỏi lại là...

Ta bảo vệ được ma ma rồi phải không?

Giang Lâm xoa đầu cô bé, "Ừ."

"Vậy thì tốt rồi!" Cô bé tười cười đáp.

Người trong phòng phát sóng trực tiếp đã ôm hộp khăn giấy khóc đầm khóc đìa.

"Hu hu hu đúng là tiểu thiên sứ..."

"Cái đậu má chứ, nếu đây là kỹ xảo ta quỳ xuống với chủ phòng live."

"Quan điểm của ta, phòng phát sóng này quá nhàm chán!"

"Ta đã báo cảnh sát! Chủ phòng live, nếu là giả thì mau mau giải thích đi!"

...

Thấy dáng vẻ của cô bé, đám người xem đã nhanh tay báo cảnh sát, báo cảnh sát, lập tức gọi 120, gọi 120.

Cảnh tượng quá mức chân thật, quá mức chữa lành.

Đêm khuya khiến con người ta buồn ngủ, vậy mà đường dây nóng của cục cảnh sát và bệnh viện liên tiếp vang lên.

Chu Chí Quốc mới vừa tiếp xong một cuộc gọi, đường dây nóng đã lại đổ chuông.

"Xin chào, đây là cục cảnh sát Lâm thành."

"Ta muốn báo cảnh sát, mới vừa rồi ở vùng ngoại thành Lâm thành, đại khái là hướng đi về H thị, có người gây tại nạn bỏ chạy! Biển số xe là LXXXXX!"

"Có phải xe vận tải đâm phải xe con không?" Chu Chí Quốc hỏi.

"Đúng đúng đúng!"

Sau khi biết tin, Chu Chí Quốc và đồng đội liền lập tức ra tay điều tra.

Theo đó số người trong phòng live càng ngày càng nhiều.

Cũng có người khiếu nại phòng live, lý do là quá mức ghê rợn.

...

Giang Lâm duỗi tay, "Đi thôi."

"Chúng ta đi đâu vậy đại ca ca?"

Cô bé bước hai bước theo Giang Lâm rồi ngừng lại, " Đại ca ca đợi một chút, ta còn chưa mang theo gấu bông."

Vừa nói, cô bé đã đã tránh thoát khỏi bàn tay của Giang Lâm, thượng chạy về phía chiếc xe con.

Bởi vì không có thật thể, cô bé đi rất nhanh.

Giang Lâm muốn ngăn cản cũng không kịp.

Túm được con gấu bông, cô bé quay người lại...

Liền thấy được hình ảnh trên ghế lái.

'Cô bé' ôm đầu mẹ, trên người găm đầy thủy tinh.

Khắp nơi đều là máu.

Cô bé kinh ngạc đứng ở nơi đó. Các vết thương trên người bắt đầu có cảm giác đau.

Mặt rất đau, cổ đau, tay cũng đau.

"Ta chết rồi à?"

"Không, ta không muốn rời khỏi ma ma!"

Thấy Giang Lâm tới đây, cô bé nhào tới ôm lấy cổ mẹ mình.

"Ta không muốn đi!"

Từng luồng âm khí vô hình hội tụ lại.

Trong màn hình trực tiếp, cuồng phong gào thét.

...

Bình Luận (0)
Comment