Edit: Linhlady- -------------------------
Khi Mạc Vân Quả tỉnh ngủ, mở cửa đi ra phòng khách.
Gia hỏa này rất tốt! Quần áo rơi đầy đất, nhìn qua giống như mới bị cướp bóc vậy.
“Nam nữ chủ thật lợi hạu! Phòng khách cũng có thể đại chiến ba trăm hiệp 1”
“Oa nga ~ tiểu Quả Quả còn có thể ngủ trưa được, thật biết chọn thời điểm.”
“Tiểu Quả Quả ngủ đến thật trầm, thế mà lại không nghe được âm thanh gì!”
“Khụ khụ…… Ta có thể nói ta nghe được không? Ha ha ha ha!”
“Lầu trên ngươi thật lợi hại, ta không hề nghe được.”
“Phòng của Tiểu Quả Quả hiệu quả cách âm không tồi, ha ha! Nếu không phải ta có thiên phú dị bẩm, ta cũng không nghe được.”
“Hắc hắc, dễ nghe sao?”
“Khụ khụ…… Cái này sao! Ha ha ha! Ngươi đoán đoán!”
“Lầu trên lợi hại!”
“Cho nên hiện tại hẳn là xong việc đi?”
“Ừ…… Xem hệ thống không có mosaic liền biết xong việc.”
“Ai, đột nhiên tưởng niệm mosaic.”
Mạc Vân Quả:……
Mạc Vân Quả nhìn đống hỗn độn trong phòng khách, tìm kiếm nơi có thể đặt chân.
Lúc này, từ sô pha đột nhiên lộ ra một đầu người.
Mạc Vân Quả:……
Kỳ Thần nhìn Mạc Vân Quả xuất hiện ở phòng khách, khuôn mặt trước nay lãnh khốc vô tình hiếm khi xuất hiện kia ửng đỏ.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói: “Khụ khụ…… Có thể tránh đi một chút không?”
Mạc Vân Quả gật gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.
Kỳ Thần nhìn Mạc Vân Quả rời đi, vội vàng giúp Y Tường Vi mặc quần áo vào.
Y Tường Vi toàn thân mềm như bông, trên mặt cũng mang theo ửng đỏ khác thường, vừa thấy liền biết mới được nam nhân thương yêu qua.
“Ừm……” Y Tường Vi rên rỉ một tiếng, nhìn Kỳ Thần ánh mắt đều mang theo một phần tình yêu.
“Mặc quần áo vào trước đã, sau đó anh mang em về nhà.” Kỳ Thần hôn hôn Y Tường Vi nói.
Y
Tường Vi gật gật đầu, khuôn mặt cô ấy càng thêm ửng đỏ.
Sao lại có thể hào phóng ở trong phòng khách nhà người ta làm cái gì đó…… Ưm…… Có chút thẹn thùng.
Kỳ Thần giúp Y Tường Vi mặc đồ xong cũng nhanh chóng mặc quần Áo.
Sau đó hắn thoáng sửa sang lại phòng khách một chút, kéo Y Tường Vi gõ gõ cửa phòng ngủ Mạc Vân Quả.
“Mạc Vân Quả, cảm ơn cô, tôi mang cô ấy đi trước.”
“Ừ.” Mạc Vân Quả ứng một câu.
Kỳ Thần nghe được thanh âm này, mới lôi kéo Y Tường Vi rời đi.
Sau khi hai người đi, Mạc Vân Quả mở cửa phòng, nhìn phòng khách khôi phục lại như lúc ban đầu, cô ở trong đầu nói với người trong phòng phát sóng trực tiếp: “Y Tường Vi sau khi rời khỏi còn sẽ trở về sao?”
“A…… Chỉ sợ là sẽ không.”
“Ta cũng cảm thấy hẳn là sẽ không.”
“Ừm…… Sao, tiểu Quả Quả lại hỏi vấn đề này nha?”
Mạc Vân Quả tiếp tục nói: “Nếu cô ấy không về đây, tôi sẽ không có đồ ngon để ăn.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Mạc Vân Quả còn mang theo một tia ủy khuất.
“Phốc, điểm chú ý của tiểu Quả Quả nhà ta vĩnh viễn kì lạ như vậy.”
“Lầu trên nói chuyện kì vậy! Hừ! Điểm chú ý của Tiểu Quả Quả nhà ta vicnh viễn nằm trên trọng điểm! Ha ha ha!”
“Ta phục!”
“Tiểu Quả Quả, ngươi có thể đi đến nhà Kỳ Thần cọ cơm a!”
“Đúng vậy đúng vậy! Cái chủ ý này của lầu trên thật không sai, hắc hắc hắc!”
“Không có gì là cọ giải quyết không được, nếu không được, vậy nhiều cọ vài cái!”
Mạc Vân Quả thật sâu cảm thấy phòng phát sóng trực tiếp nói rất có đạo lý, cọ cơm gì đó, giống như rất có tính khả thi?
Mạc Vân Quả nhìn nhìn thời gian, chỉ một lúc nữa là có thể ăn cơm chiều.
Mạc Vân Quả nghĩ nghĩ, vui sướng quyết định đêm nay tới nhà Kỳ Thần cọ cơm đi!
- ------