Edit: Linhlady - -------------------------
Cơ bắp cả người Giang Văn Hiền căng chặt, hắn cảm thấy mình có chút khẩn trương.
Sau đó hắn nghĩ lại, không biết vì sao mình khẩn trương, hắn chậm rãi thả lỏng, thừa dịp Mạc Vân Quả còn không nói chuyện, hắn đánh đòn phủ đầu trầm giọng nói: “Làm cái gì?”
Mạc Vân Quả sửng sốt, sau đó nói: “Anh gặp chuyện gì nan giải sao?”
Giang Văn Hiền nhìn thoáng qua văn kiện trong tay, cũng không cảm thấy có gù khó khăn a.
“Không có.” Hắn tiếp tục trầm giọng nói, bộ dáng nghiêm túc kia khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên, Mạc Vân Quả sẽ không sợ hãi, cô thấy Giang Văn Hiền nói như vậy, cho rằng đây là hắn tìm lấy cớ, nhớ tới những phim truyền hình diễn kia cũng hay diễn vậy, cô nâng tay lên, xoa xoa đầu Giang Văn Hiền nói: “Ngoan, có tôi.”
G
iang Văn Hiền:……
Giang Văn Hiền chụp được tay Mạc Vân Quả, vẫy vẫy tay nhìn như không kiên nhẫn nói: “Ngoan ngoãn ngồi vào sô pha đi, không có việc gì không cần lại đây.”
“Được.” Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua phản ứng của Giang Văn Hiền, cảm thấy phim truyền hình căn bản không đáng tin cậy, cô quyết định về sau vẫn là chỉ xem 《 thế giới động vật 》 thôi.
Mạc Vân Quả lại ngồi trở ghế sô pha, nhìn phòng phát sóng trực tiếp bình luận, đó là một loại buộc tội Giang Văn Hiền.
“A a a a! Tiểu Quả Quả nhà ta tô phá chân trời!”
“Giang Văn Hiền có cái thái độ gì vậy! Hừ ╭(╯^╰)╮ tiểu Quả Quả nhà ta quan tâm hắn như vậy mà.”
“Đúng vậy đúng vậy~ tiểu Quả Quả nhà ta trêu ghẹo hắn như vậy, thế mà hắn không có phản ứng!”
“Ai nha nha, các ngươi lại không phải không biết, loại gia hỏa này, chú cô sinh!”
*Chú cô sinh = chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A “66666666 lầu trên ta biết ngươi là miệng quạ đen, xem ra Giang Văn Hiền thật sự muốn chú cô sinh.”
“Ai nha, thiếu chút nữa quên mình là miệng quạ đen……”
“Phốc, đột nhiên cảm thấy đồng tình cho Giang Văn Hiền.”
“Không quan hệ? Công lực miệng quạ đen công lực hẳn không hiệu quả như vậy, có thể trực tiếp vượt vị diện ảnh hưởng đi?”
“Ừ…… Hẳn là sẽ không đi? Ha ha ha ha! Khẳng định là sẽ không!”
“Không biết vì cái gì, ta luôn có một loại dự cảm điềm xấu.”
“Lầu trên ngươi không cô đơn đâu!”
Mạc Vân Quả:…… Miệng quạ đen….. Cảm giác có chút lợi hại.
Giang Văn Hiền hoàn toàn không biết mình bị miệng quạ đen nguyền rủa nhìn Mạc Vân Quả lại bắt đầu phát ngốc, giật giật khóe miệng, lần này phát ngốc còn không nhìn mình, quả thực không thể tha thứ!
Cứ như vậy, một ngày trôi qua, Mạc Vân Quả cùng Giang Văn Hiền cơ bạ đầu không trao đổi gì nhiều.
Nội tâm Giang Văn Hiền hoạt động cực kỳ phong phú, chỉ là bên ngoài lại bất động thanh sắc.
Đến nỗi Mạc Vân Quả, ha hả……
Hai người về đến nhà sau, mỹ mãn cơm nước xong, lần lượt chia nhau về phòng.
Lúc này Mạc Vân Quả trong phòng, cô đang nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, biểu tình lạnh lẽo.
M
à lúc này, một trận gió lạnh đánh úp lại.
Cô giật giật thân thể, sau đó đứng dậy, nhìn cửa sổ không biết khi nào bị mở bung ra, trong mắt xẹt qua một tia nghi hoặc.
Cô đi qua, đang chuẩn bị đóng cửa lại, lại có một vật lạnh băng kề lên cổ cô.
Mạc Vân Quả:……
“Nha! Không thể tưởng được trong biệt thự của Giang lão đại còn giấu mỹ nhân a ~” giọng nói ngả ngớn ở bên tai Mạc Vân Quả vang lên.
“Ừ.” Mạc Vân Quả nhẹ nhàng lên tiếng, cô có thể ngửi thấy mùi máu tươi, tục trên người đàn ông này truyền đến.
“Anh bị thương.” Mạc Vân Quả trần thuật một sự thật, lại cảm giác chủy thủ trên cổ cô càng dán sát lại.
“Cô muốn gọi người sao?” Người nọ gần sát lỗ tai Mạc Vân Quả, hơi thở ấm áp phun trên tai cô, mang theo hương vị ái muội.
- ------