Edit: Linhlady - --------------------------
Giang Văn Hiền khẽ cười một tiếng, có chút ý vị không rõ, nhưng đúng là đang cười, triệt triệt để để đánh vỡ bầu không khí nặng bề vừa rồi.
Trâu Thiên Hữu lặng yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đôi tay vốn đang nắm chặt cũng mở ra.
Hôm nay Trâu Thiên Hữu dám đến nơi này, đã sớm ôm quyết tâm phải chết.
Với hiểu biết của cậu ta với Giang Văn Hiền, không có ai phản bội hắn có thể an ổn rời đi.
Trâu Thiên Hữu nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, thống khổ cùng mê mang đã biến mất không thấy, chỉ còn lại kiên định.
Đương nhiên Giang Văn Hiền cũng đã nhận ra biến hoá của Trâu Thiên Hữu, từ khi phỏng đoán Trâu Thiên Hữu là nội gián, nội tâm hắn không ngừng nổi sóng gió.
Tuy rằng dao động rất nhỏ, nhưng cũng là dao động.
Giang Văn Hiền không rõ, hắn cùng cậu ta có tình nghĩa mười năm huynh đệ, cuối cùng là lý do gì, đủ nặng để khiến người này phản bội mình?
Tay Giang Văn Hiền vô ý thức vuốt Mạc Vân Quả, giống như chỉ có làm như vậy hắn mới tìm được cho mình cảm giác an toàn.
Trâu Thiên Hữu hít sâu một hơi, giương mắt im lặng nhìn Giang Văn Hiền.
"Thực xin lỗi." Cậu ta nói như vậy, "Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không hối hận."
Giang Văn Hiền nhướng mày nhìn về phía cậu ta, đối với câu trả lời của cậu ta hắn có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy là đương nhiên.
Cho nên hắn theo lẽ thường hỏi ra một câu.
"Vì sao?"
Trâu Thiên Hữu cũng không trực diện trả lời vấn đề của Giang Văn Hiền, cậu ta thả lỏng thân thể của mình, nhìn chung quanh căn phòng này, có chút cảm khái nói: "Cả đời tôi kết thúc tại đây đi......"
Khác với dáng vẻ tà mị trước kia, lúc này Trâu Thiên Hữu càng giống như đứa trẻ đang mê man tìm được đường về nhà.
Trâu Thiên Hữu nhìn Giang Văn Hiền, nhưng Giang Văn Hiền lại cảm thấy ánh mắt cậu ta cũng không phải đang nhìn mình, mà thông qua hắn nhìn về một nơi nào đó.
"Lão đại, ngươi biết không? Đất nước chúng ta độc nhất là thứ này."
Ngón tay cái của Trâu Thiên Hữu vô thức vuốt ve mu bàn tay của mình, đó động tác quen thuộc của hắn.
Giang Văn Hiền không nói gì, chỉ là tần suất vuốt hamster nhỏ càng tăng lên.
"Lần đầu tiên nhìn thấy anh là ở hiện trường giao dịch thuốc phiện, anh đứng ở nơi đó, rõ ràng chỉ là một tiểu lâu la, lại tản ra vô hạn quang mang, từ một khắc kia, tôi liền nhận định anh nhất định trở thành lãnh đạo tốt."
"Tôi nghĩ, nhất định anh không nhớ rõ tôi, lúc ấy tôi, trốn ở chỗ tối, thân là cảnh giáo ưu tú nhất mới tốt nghiệp, tôi ẩn núp ở nơi đó, vốn dĩ muốn bắt chết các người, ai ngờ trong quá trình đó lại xảy ra sai lầm."
"Sau đó tôi báo cáo chuyện của anh với cấp trên, rồi được điều đến bêm ạn làm nằm vùng."
"Thật ra ngần ấy năm tôi vẫn luôn âm chỉ anh, không nên động đến thứ kia nhưng anh lại không nghe."
Nói tới đây, Trâu Thiên Hữu có chút bất đắc dĩ, lại có chút thống khổ.
Ánh mắt Giang Văn Hiền hơi hơi chợt lóe, hỏi: "Cậu là người nằm vùng, vì sao không đả kích thế lực của tôi mà chờ đến tận lúc này?"
Khoé miệng Trâu Thiên Hữu cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ cười nói: "Chúng tôi đang đợi anh trưởng thành, trưởng thành đến lúc có thể một tay che trời."
"Anh biết, tình hình quốc nội vô cùng phức tạp, đả kích được anh, cũng sẽ có vô số anh xuất hiện, bọn họ phân bố ở cả nước các nơi, tán loạn không đều."
"Tôi nói rồi, anh sẽ là một người lãnh đạo tốt, mọi người đều có thể thấy được tốc độ trưởng thành của anh, thậm chí thu phục thế lực hắc bang cả nước......"
- ------