Edit: Linhlady- --------------------------
Nước canh phun lên trên mặt Bạc Diệc Nhiên, thậm chí dính một ít trên tóc, nhỏ giọt xuống mặt đất.
Tươi cười trên mặt Bạc Diệc Nhiên lập tức đọng lại, nhìn ánh mắt khi nhìn Mạc Vân Quả trở nên không tốt.
Giờ phút này Mạc Vân Quả cũng thống khổ không kém bao nhiêu, vừa rồi khi canh kia vừa đưa vào miệng cô, như có cỗ lực lượng trăm năm bộc phát, đại não còn chưa kịp phân biệt nó là hương vị gì, thân thể đã theo bản năng phun nó ra ngoài.
Mạc Vân Quả đặt chén xuống bàn, vẻ mặt không đổi, nhưng thực tế trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ có mình cô biết.
"Mạc đại tiểu thư đây là ý gì?" Bạc Diệc Nhiên không lau nước canh trên mặt, ánh mắt âm u nhìn Mạc Vân Quả, giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Mạc Vân Quả:......
Muốn cô giải thích sao, thật sự là canh này hương vị quá khó uống, cho nên cô phun nó ra.
Bạc Diệc Nhiên thấy Mạc Vân Quả không nói lời nào, cười lạnh một tiếng nói: "Uổng phí lòng tốt của tôi khi dụng tâm làm đồ ăn cho cô, vậy mà cô hồi đáp tôi vậy à? Hửm?"
Mạc Vân Quả:......
Bạc Diệc Nhiên đột nhiên vươn tay phải, hung hăng giữ cằm Mạc Vân Quả, ngay sau đó yreen cằm Mạc Vân Quả xuất hiện một vệt đỏ.
"Mạc đại tiểu thư, cô thật là...... Hành động quá đẹp!"
Bạc Diệc Nhiên đột ngột nở nụ cười, nước canh trên mặt chậm rãi chảy xuống, nhỏ giọt trên quần ao hoa lệ, để lại dấu vết loang lỗ.
Mạc Vân Quả cảm thấy, Bạc Diệc Nhiên đại khái có bệnh, lại còn có bệnh không nhẹ, vừa lúc, quần chúng phòng phát sóng trực tiếp cũng có suy nghĩ như vậy......
"Nói, cái tên Bạc Diệc Nhiên này đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ súc như vậy làm gì? Vừa rồi hù chết bảo bảo! Hu hu hu......"
"Đại khái là mất não đi?"
"Trên lầu chính ngươi cũng không tin Bạc Diệc Nhiên mất não đi!"
"Tuy rằng Bạc Diệc Nhiên có thần kinh một ít, nhưng không thể phủ nhận đó là, hắn cười rộ lên rất đẹp a! Ha ha ha ha!"
"Lầu trên là cẩu nhan khống, tránh ra!"
"Hừ! ╭(╯^╰)╮ ta là nhan khống ta kiêu ngạo!"
"Không cần oai lâu, hiện tại mấu chốt là, cằm tiểu Quả Quả nhà ta còn bị Bạc Diệc Nhiên khống chế đây......"
"Ai nha má ơi, luôn có một loại cảm zác ác bá soái khí đùa giỡn con gái nhà lành 2333333333"
"【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】 đã chụp hình 23333333"
"Lầu trên là kỹ nữ tâm cơ! ╭(╯^╰)╮ ta cũng muốn chụp hình!"
"Ta cũng vậy ta cũng vậy, tiểu Quả Quả duy trì cái động tác này đừng cử động! Thực tốt, chính là như vậy!"
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả cảm thấy, nhóm người phòng phát sóng trực tiếp này cũng có độc......
Bạc Diệc Nhiên nhìn Mạc Vân Quả vẫn cứ đang ngẩn người không nói lời nào, bỗng nhiên kề sát mặt vào, hai người thiếu chút nữa hôn nhau.
"Lại nói tiếp, cha mẹ Mạc đại tiểu thư cũng nhờ tôi chiếu cố cô thật tốt đấy~"
Khi nói hai từ "Chiếu cố" này, Bạc Diệc Nhiên nói đặc biệt dùng sức.
"Ừm." Mạc Vân Quả nhẹ giọng ứng một câu, xem như trả lời hắn.
Bạc Diệc Nhiên:...... Luôn có một loại cảm giác đánh vào bông.
Tay Bạc Diệc Nhiên chậm rãi buông lỏng Mạc Vân Quả ra, ngược lại từ trên cổ cô nhẹ nhàng mà vỗ một cái, sau đó mới thu hồi tay mình.
"Làn da Mạc đại tiểu thư guong như còn tốt hơn trước kia, xem ra là công lao của tôi a!" Bạc Diệc Nhiên cảm thán nói một câu, hoàn toàn không thấy âm u vừa rồi.
Mạc Vân Quả:......
Mạc Vân Quả cảm thấy, Bạc Diệc Nhiên đại khái có chút tự luyến, đem tất cả quy về cong lao của hắn, có cái từ để hình dung là... nói như thế nào nhỉ?
Ừm...... Xú không biết xấu hổ!
- ------