Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 420

Edit: Linhlady

Phương thức xử lý của Cảnh Khải Thiên thực sự hung tàn, Mạc Vân Quả thật lâu đều không mở miệng nói chuyện, tuy rằng nàng ngày thường cũng không hay nói chuyện.

Sau khi phát sinh chuyện này, Cảnh Khải Thiên không dừng lại bao lâu, liền rời khỏi nơi đó.

Tuy rằng mọi người sợ hãi, muốn tìm ra hung thủ, lại không cách nào ngăn cản Cảnh Khải Thiên rời đi.

Trở lại ngọn núi Cảnh Khải Thiên luôn thấy trên người có mùi kì lạ, hắn ôm Mạc Vân Quả đến sau núi ngâm suối nước nóng.

Toadn bộ quá trình Mạc Vân Quả đều không nói chuyện, vẫn luôn rơi vào trạng thái ngốc nghếch.

Cảnh Khải Thiên nhìn Mạc Vân Quả như vậy, ý cười trên khoé miệng mất đi một phần, cũng không nói chuyện, tùy ý để thời gian trôi đi.

Thời điểm hai người ra khỏi suối nước nóng, Cảnh Khải Thiên đem Mạc Vân Quả ôm trở về phòng, sau đó đặt ở trên bàn, hắn ngồi ở trên ghế, cùng Mạc Vân Quả nhìn đối mặt.

“Tiểu nghịch ngợm, sợ sao?” Cảnh Khải Thiên tay phất qua gương mặt Mạc Vân Quả, cái loại cảm xúc non mềm này khiến hắn thoải mái đến nheo mắt lại.

Mạc Vân Quả nghe được Cảnh Khải Thiên hỏi chuyện, lúc này mới từ cuộc trò chuyện trong phòng phát sóng hồi phục tinh thần lại.

Nàng lắc đầu, biểu đạt quan điểm của mình.

Cảnh Khải Thiên nhìn phản ứng này của nàng, đôi mắt hắn càng thêm thâm, đôi mắt hắn vốn dĩ đã đen giờ lại càng trở nên thâm trầm.

“Tiểu nghịch ngợm, ngươi thật nghịch ngợm.” Nửa ngày sau, hắn đột ngột nói một câu không rõ ý tứ như vậy, chọc cho Mạc Vân Quả không biết nên nói cái gì mới phải.

Vì thế, Mạc Vân Quả bảo trì trầm mặc, cái này giống như phương thức trả lời vạn năng.

Tâm tình Cảnh Khải Thiên lại tốt đẹp hơn, hắn chọc cái bụng Mạc Vân Quả, tò mò hỏi: “Lại nói tiếp, ngươi hận những người đó sao? Những kẻ đã hại đan tông của ngươi.”

Mạc Vân Quả lắc đầu, hỏi ngược lại: “Vì sao lại hận?”

Cảnh Khải Thiên khẽ cười một tiếng nói: “Vì sao a…… Trên đời này, nào có nhiều lý do như vậy đâu?”

Mạc Vân Quả:……

“Tiểu nghịch ngợm, ta thật muốn nhìn thấy dáng vẻ của ngươi khi lớn lên.” Cảnh Khải Thiên chớp chớp mắt, ngón tay lại không thành thật nhéo nhéo tay Mạc Vân Quả.

“ Trong cơ thể ngươi có linh khí đầy đủ, tại sao lại không lớn lên?” Cảnh Khải Thiên nhéo tay Mạc Vân Quả, sau đó kéo tay nàng áp lên tay mình.

Bàn tay mảnh khảnh áp lên bày tau mĩm mĩm, nhìn qua lại có vài phần hài hòa.

Cùng lúc đó, Mạc Vân Quả cảm giác được có lực lượng bá đạo từ lòng bàn tay của Cảnh Khải Thiên truyền đến, cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể của nàng.

Những cái lực lượng đó ở thân thể của nàng bá đạo du tẩu, đem lực lượng ôn hoà trong cơ thể nàng dồn lại một góc nhỏ.

Lực lượng bá đạo trong cơ thể nàng càng ngày càng nhiều, cỗ lực lượng ôn hoà lại có chút không cam lòng.

Chúng nó tụ lại với nhau,ở trong kinh mạch của nàng chạy một đường thẳng, sau đó hướng tới Cảnh Khải Thiên bàn tay mà đi.

Cảnh Khải Thiên thả lỏng thân mình, nhìn qua có vẻ tùy ý, thế nhưng đôi mắt kia lại có vài phần sắc bén.

Cỗ lực lượng vốn dĩ ở trong cơ thể Mạc Vân Quả lại chạy sang  thân thể hắn, trong mắt Cảnh Khải Thiên xẹt qua một tia sáng, lực lượng kia chậm rãi cọ rữa kinh mạch của hắn.

Vốn dĩ lực lượng của hắn thuộc dạng bá đạo, lực lược của Mạc Vân Quả là ôn hòa, vô tình lại làm ôn hoà kinh mạch của hắn, hơn nữa Mạc Vân Quả vốn dĩ là một viên tiên đan, một lần truyền qua này lại khiến lực lượng của hắn tăng lên, nhưng mà tâm cảnh của hắn lại không có gì thay đổi, tức khắc, hắn phun ra một búng máu……
Bình Luận (0)
Comment