Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 450

Edit: Linhlady

Trong lòng Trương Võ biết, ở trong thời đại này, phụ nữ chính là con chồng trước.

Hắn ta cầm bao Ân Dật Huyền giao nộp, nhấc chân đi lại chỗ đội ngũ của mình, đội ngũ của hắn có mười mấy người, mỗi người lớn lên đều bưu hãn.

Tại đây ngắn ngủn vài phút, trong lòng Trương Võ đã có ý tưởng.

Người đàn ông kia có thể bình tĩnh giao nhiều đồ ăn như vậy, như vậy trong xe kia nhất định có rất nhiều, nghĩ đến đồ ăn, Trương Võ liếm liếm môi có chút khô khốc, trong lòng sớm đã muốn đem đồ ăn trong xe chiếm làm của riêng.

Trương Võ trở lại đội ngũ, cùng mấy người thì thầm to nhỏ, trên mặt mấy người kia hiện lên một tia cuồng nhiệt, bọn họ biết, cơ hội bọn họ đã tới.

Mà bên này ba người lại không biết Trương Võ, Ân Dật Huyền khởi động xe, tiếp tục tiến về phía trước.

Mớ đi được một đoạn, liền bị một đám người ngăn cản, người dẫn đầu, thình lình chính là Trương Võ.

“A a a a! Muốn đấu võ sao!”

“Muốn cản đường cướp bóc sao!”

“Ngồi chờ bị tiểu Quả Quả vả mặt!”

“Chậc chậc chậc, đầu năm nay cư nhiên lại có người không có áng mắt như vậy, muốn cướp bóc tiểu Quả Quả nhà ta.”

“Chỉ sợ đôi mắt người nọ lớn lên ở trên mông, sau đó bị quần che khuất đi, ha ha ha ha!”

“Tấm tắc, lầu trên mắng chửi người thật tàn nhẫn, bất quá ta thích 2333333333”

“Ai, cứ như vậy mà sống không tốt sao? Làm gì nhất định phải cướp bóc tiểu Quả Quả nhà ta?”

“Thật là luẩn quẩn trong lòng a, bất quá, hắc hắc hắc ~ lại có trò hay để xem.”

“Trên lầu thật là có sở thích tàn ác 23333333333”

Trong phòng phát sóng trực tiếp mọi người sôi nổi bàn luận đều thấy vui sướng khi người gặp họa, tỏ vẻ đám người Trương Võ có ánh mắt không tốt, đương nhiên, cũng có vài người hiểu được cách làm của bọn họ, dù sao đây cũng là mạt thế.

Nói trở về, Ân Dật Huyền nhìn một đám người ngăn trước xe, ngay lập tức biết bọn họ muốn làm cái gì.

Hắn cười lạnh một tiếng, chỉ đổ thừa đám người kia không có mắt, thế mà lại muốn cướp trên đầu bọn họ.

Trương Võ mạnh mẽ gõ gõ cửa sổ xe, vênh váo tự đắc nói: “Xuống xe!”

Tiêu Vũ Thanh cùng Ân Dật Huyền liếc nhau, quyết định xuống xe, không cho bọn họ một chút nhan sắc, thật đúng là cho rằng bọn họ sợ!

Trương Võ nhìn đến ba người xuống xe, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc, hắn ta biết, người đàn ông này không được.

“Chuyện gì?”

Ân Dật Huyền đút tay vào túi quần, lạnh lùng nhìn Trương Võ.

Trương Võ cũng lạnh lùng nói: “Hiện tại chiếc xe này thuộc về bọn tao, các ngươi có thể lăn!”

“Nha? Phải không?” Khoé miệng Ân Dật Huyền ngậm một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Trương Võ giống như nhìn một người chết.

Tiêu Vũ Thanh cùng Mạc Vân Quả đứng ở phía sau Ân Dật Huyền, nhìn đằng sau Trương Võ có mười mấy người, trên mặt đều không có biểu tình gì.

“Nói nhảm cái gì! Mau cút!”

Trong tay Trương Võ cầm một khẩu súng, ở cái này mạt thế cũng là một thứ hiếm lạ, nhưng mà Ân Dật Huyền chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra, cây súng chỉ là hàng giả mô phỏng lại mà thôi.

Ân Dật Huyền lập tức bắt lấy họng súng, sau đó xoay ngược lại, đem súng đặt ở trên thái dương của Trương Võ.

“Phải không?”

Trương Võ khẽ cắn môi, hắn ta biết súng trong tay mình chỉ là hàng nhái mà thôi, hắn ta biết người đàn ông này sẽ không giết được mình.

Hắn ta để hai tay ra sau, đánh một cái thủ thế.

Phía sau mười mấy người thấy thế, lập tức liền vây quanh ba người, trong đó hai người dùng dao trong tay đặt ở trên cổ Tiêu Vũ Thanh cùng Mạc Vân Quả, ở thời điểm mọi người không thấy, Tiêu Vũ Thanh ấn bàn tay Mạc Vân Quả đang muốn phóng thích dị năng lại.

Lần này, Trương Võ liền tin tưởng mười phần.

“Tiểu tử, không thể tưởng được đi? Cái này bất quá chỉ hàng giả mô phỏng súng mà thôi!” Trương Võ bắt lấy, sau đó hung hăng vứt bỏ.

Edit: Luận một trăm kiểu chết của nhân vật qua đường...
Bình Luận (0)
Comment