Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 455

Edit: Linhlady

"Ai nha nha, tiểu đội lại muốn gia tăng thành viên, xe kia có thể chứa hết người sao?"

"Cái này còn cần ngươi lo lắng sao? Ta đoán a, trong không gian của nam chủ có rất nhiều xe tốt."

"Nói cũng đúng ha ha ha ha ha."

"Ai, gần đây toàn xem tang thi ta lúc ăn cơm ta cảm thấy không ngon miệng, hy vọng tiểu Quả Quả nhanh hoàn thành nhiệm vụ, nhanh tới thế giới sau a a a a!"

"Lầu trên ta khuyên ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, nhiệm vụ nói, là lẳng lặng nhìn nam nữ chủ trang bức, nói như vậy, chỉ sợ phải chờ đến khi bọn họ ổn định mới có thể rời đi."

"Như vậy không phải sẽ mất mấy năm sao? Ai nha ta đi!"

"Nếu thật là như thế, ta muốn vứt bỏ tiểu Quả Quả nhà ta, hu hu hu......"

"Phi, bất kể tang thi ghê tởm như thế nào, kiên quyết không vứt bỏ tiểu Quả Quả nhà ta!"

"Ai nha, các ngươi đừng nản chí a! Tang thi không phải sẽ thăng cấp sao? Nói không chừng, sẽ thăng cấp đến mức thành siêu cấp đại soái ca!"

"Ha hả, chắc chắn lầu trên là fan nhan khống!"

"Ta là nhan khống ta kiêu ngạo!"

"Ha hả......"

Mạc Vân Quả:......

Mạc Vân Quả chỉ chỉ bớt thời gian ngó qua phòng phát sóng một chút thôi, không ngờ lại nghe được mới ngôn từ hỗn loạn này.

Tang thi vô địch siêu cấp đại soái ca......

Mạc Vân Quả cảm thấy, trong đám người ở phòng phát sóng trực tiếp có không ít nhan khống.

Đương nhiên, chuyện này cũng không liên quan đến cô.

"Cầm vũ khí đi, chúng ta xuống xe!"

Ân Dật Huyền lập tức quyết đoán nói, hiện tại mỗi một phân mỗi một giây, đều rất trân quý.

Ân Dật Huyền đưa cho ba người mỗi người một khẩu súng, Mạc Vân Quả ném súng vào trong động phủ, cầm lấy trường đao của mình, đi theo Ân Dật Huyền xuống xe.

Sau khi xuống xe, bốn người tựa lưng vào nhau, đem tính mạng của mình giao phó cho đối phương.

Những tang thi lượn lờ xung quanh đó, giống như ngửi thấy mùi thịt sống, đồng loại xông về phía bốn người.

Mạc Vân Quả vung trường đao lên, đầu tang thi ngay lập tức đứt lìa, óc phun ở trên mặt đất, thoạt nhìn thực sự ghê tởm.

Ân Dật Huyền chỉ huy mọi người, hướng tới một siêu thị nhỏ, vừa vào bên trong bọn họ đã nghe thấy tiếng tang thi rống.

Mấy người liếc nhau, âm thầm đề cao cảnh giác, chậm rãi hướng tới bên trong mà đi.

Mạc Vân Quả nhìn về một hướng nào đó, cô cảm nhận được ở đó có một con tang thi vô cùng cường đại tồn tại.

"Tôi...... Tôi cảm giác bên trong giống như có người......" Sở Hương lúc này đột nhiên tiếng.

Ân Dật Huyền thấp giọng hỏi: "Xác định sao?"

"Ừm ừm" Sở Hương gật đầu, vô cùng kiên định.

Ân Dật Huyền như suy tư gì nhìn thoáng qua Sở Hương, không lẽ người này cũng có dị năng sao?

"Đi vào bên trong" Ân Dật Huyền nói, thuận tay lại giải quyết một con tang thi.

Bốn người đi về phía kho hàng, cửa kho hàng đóng chặt, bên ngoài có không ít tang thi tụ tập.

Bốn người hợp lực giải quyết xong, sau đó Ân Dật Huyền dẫn đầu đi lên phía trước, gõ cửa kho hàng.

"Có người không?"

Hiển nhiên, những lời này là vô nghĩa.

"Có có có!" Bên trong truyền đến giọng nói hoảng loạn, còn có tiếng lôi kéo.

"Mở cửa!" Ân Dật Huyền trầm giọng nói.

"Không...... Không mở!"

Hiển nhiên, bên trong có người không muốn mở cửa này, nhưng cũng có người muốn mở cửa ra, trong đó có vẻ rất hỗn loạn.

Ân Dật Huyền nhíu mày, muốn rời đi, nhưng ngộ nhỡ anh em của hắn cũng ở trong đó thì sao, nếu ở trong đó nhất định sẽ nhận ra giọng hắn, đương nhiên sẽ muốn đi ra mở cửa.

Mà Ân Dật Huyền không biết đó là, anh em của hắn quả thật đang ở bên trong, thế nhưng tình huống không được tốt lắm.
Bình Luận (0)
Comment