Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 679


Edit: Linhlady


“Oa! Thần hào đều tùy hứng như thế sao?”


“Chỗ nài tùy hứng, là rất rất tùy hứng ấy!”


“Uông một tiếng liền khóc! Cầu tiểu Quả Quả đừng rời khỏi thế giới này! Ta rất muốn biết chân tướng mà!”


“Ta cũng muốn biết chân tướng a a a a!”


“Tiểu Quả Quả, chúng ta cùng đi tìm hung thủ đi! ( nắm tay )”


“Tiểu Quả Quả, tiểu Quả Quả ~ tìm hung thủ a tìm hung thủ a ~”


Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp nổi lên các loại bình luận, ở trong đầu “Ừ” một tiếng, lần này, đổi lấy các loại hoan hô.


Thật ra cho dù đám người trong phòng phát sóng trực tiếp không yêu cầu, cô cũng sẽ ở lại tìm hung thủ.


Thật sự vì án mạng này quá mức thú vị, mười bốn án mạng, thủ pháp giống nhau, không tìm ra được ai là hung thủ?


Mạc Vân Quả nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xác định cô không hề có vết thương nào, Mạc Vân Quả lại bị đưa sang phòng của bác sĩ tâm lý tiếp nhận trị liệu.


Bác sĩ trị liệu cho cô mà nữ nhìn qua thật dịu dàng, cô ấy có ý đồ câu thông Mạc Vân Quả, nhưng Mạc Vân Quả vẫn luôn không chịu mở miệng nói chuyện.


Bác sỹ tâm lý tiến hành một loạt hành vi ám chỉ tâm lý cùng can thiệp tâm lý với Mạc Vân Quả, nhưng tất cả đều không có bất lỳ tác dụng gì.


Ám chỉ tâm lý cùng can thiệp tâm lý đều được tính vào biện pháp thôi miên cơ bản, Mạc Vân Quả sau khi trải qua thế gối trước kia, làm sao có thể bị mấy loại này quấy nhiễu?


Hơn nữa, tâm lý cô không hề bị thương tổn, bởi vì cô căn bản không hề có kí ức về án mạng kia.


Bác sĩ tâm lý thấy thế, cũng không tiếp tục dây dưa, chỉ có thể đem tình huống của Mạc Vân Quả báo lên trên, sau đó nghe chỉ thị xuống dưới.


Sau đó không lâu, phía trên đã phái người lại đây.


Mạc Vân Quả vừa thấy đến người kia, ngay lập tức biết cô là ai.


Là thành viên của tổ đặc nhiệm, danh hiệu “Bá vương hoa” Hoa Hoan, Ha Hoan ba năm liên tục dành được danh hiệu đệ nhất luận võ, làm người đanh đá chính nghĩa, không quen nhìn việc bất bình, năng lực xuất chúng, lại bởi vì đắc tội con trai quan chức lớn, bị tính kế phái tới đội đặc nhiệm này.


Mạc Vân Quả vừa thấy người đến là Hoa Hoan theo bản năng sơ nắm tay của mình, không biết so sánh với vị bá vương hoa này, ai là người có lực lượng mạnh hơn.


Hoa Hoan nhìn Mạc Vân Quả nằm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, trơ mắt nhìn ba của mình bị mổ ruột, như vậy chắc hẳn rất đau lòng đi.


Bởi vì thống khổ, cho nên lựa chọn quên đi đoạn ký ức kia?


Hoa Hoan cũng biết, muốn Mạc Vân Quả nói ra chân tướng ngay rất khó, nhưng cô ấy không thể không tới thử một chút, bọn họ đã không còn bao nhiêu thời gian.


Tìm được hung thủ muộn ngày nào lại có ý nghĩa sẽ nhiều người sẽ chết oan uổng hơn……


Hoa Hoan giật giật ngón tay, cô ấy nỗ lực bình phục tâm tình của mình, chỉ cần tưởng tượng đến thủ pháp tàn nhẫn của hung thủ, cô ấy liền nhịn không được muốn đánh người.


Hoa Hoan nỗ lực mỉm cười thật tự nhiên đi lại chỗ Mạc Vân Quả.


“Em gái, không phải sợ, chị là cảnh sát, chị sẽ không làm tổn thương em.” Hoa Hoan dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói chuyện với cô.


Mạc Vân Quả nhìn cô ấy một cái, thấp giọng “Ừ” một tiếng.


Một tiếng này khiến Hoa Hoan cao hứng muốn chết, nhưng cô ấy biết, trước đó, em gái nhỏ một câu cũng không nói!


“Em gái, chị biết việc này làm khó cho em, nhưng em có thể ngẫm lại xem, ngày đó, em đã nhìn thấy cái gì?” Hoa Hoan thật cẩn thận nhìn Mạc Vân Quả, sợ chạm vào nỗi đau của cô.


Nhưng nếu không có bất đắc dĩ, làm sao cô ấy có thể nhẫn tâm tổn thương cô gái nhỏ đây?

Bình Luận (0)
Comment