Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 74

Edit: Linhlady

"Oa oa oa! Là nhiệm vụ này a!"

"Oa! Thế mà lại là nhiệm vụ này!"

"Xin hai vị lầu trên giải thích một chút, nhiệm vụ này làm sao vậy!"

"Ngươi không biết nhiệm vụ này ư?"

"Không biết...... Hu hu hu...... Như vậy rất mất mặt sao?"

"Ha ha ha! Thật ra cũng không phải mất mặt, nhưng mà nhiệm vụ lần này thật quá nổi danh!"

"Tại sao lại nói rằng nó nổi danh?"

"Nói như thế nhỉ, đây là một cái nhiệm vụ thực hố cha, nhiệm vụ chính là một câu: Phá hư hào quang của nam chính. Nhưng phá hư đến mức độ nào mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ thì lại không nói?"

"Đúng vậy! Bao nhiêu người làm nhiệm vụ này đều không có giới hạn, ta nhớ rõ đã từng có người đem nam chủ ngược đến chết khiếp, nhiệm vụ vẫn không hoàn thành, nhưng có một người chỉ cần cùng nam chủ lăn giường, nhiệm vụ liền thành công......"

"Phốc, nghe ngươi nói như vậy, thật đúng là có ý tứ!"

"Ha ha! Lại nói tiếp, không ít người ở cái nhiệm vụ này mà rớt đài đâu."

"Ta có loại dự cảm, tiểu Quả Quả cùng cái tên nam chủ này phát sinh rất nhiều truyện xưa! ( trạng thái trầm tư)"

"Ta đồng ý......"

............

Lại nói tiếp, bối cảnh ở thế giới này rất đơn giản.

Chir là câu chuyện về một người đàn ông có hào quang của nam chính, ở thế giới hiện đại hô mưa gọi gió mà thôi.

Trong đó còn trộn lẫn câu chuyện của các loại mỹ nữ, ừ...... Có thể nói là đây là một câu chuyện lấy xây dựng tính cách nam chính thành ngựa giống điển hình.

Mạc Vân Quả trong đầu thực chất không hề có khái niệm ngựa giống nghĩa là gì, lúc này âm nhạc đã dừng lại, cô thấy nam chủ đi thẳng về phía mình, sau đó......

Bỏ qua cô hướng tới quầy bar nói một câu "Rượu Cocktail."

Mạc Vân Quả:......

Diệp Lãng cùng Mạc Vân Quả dựa vào rất gần, cô thậm chí có thể ngửi được hương vị trên người hắn, đó là một loại hormone hỗn tạp nhưng tuyệt đối không khó ngửi.

Ở cái quán bar hỗn độn này, mùi hương trên người Diệp Lãng lại khiến người khác cảm thấy an tâm.

Mạc Vân Quả lẳng lặng nhìn hắn, có lẽ là nhận thấy ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, Diệp Lãng quay đầu nhìn về phía cô.

Diệp Lãng nhìn Mạc Vân Quả, trên mặt lộ nụ cười tươi, bỏ qua việc mặt nạ đã che mất một nữa đi chăng nữa, thì Mạc Vân Quả vẫn có thể nhận ra được người kia đang cười lớn.

Có lẽ, đây là năng lực thần kì của nam chủ? Có thể làm người ta không tự giác sinh ra hảo cảm?

"Em gái nhỏ, nơi này cũng không phải là nơi để em tới nha ~"

Giọng nói của Diệp Lãng trong trẻo thoải mái, khiến người nói chuyện với hắn muốn hùa theo.

Nhưng mà, người này lại không bao gồm Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả im lặng nghe Diệp Lãng nói xong, sau đó nhàn nhạt trả lời một câu: "Ừm."

Diệp Lãng:...... Đầu óc của em gái nhỏ này có phải có vấn đề hay không? Thế mà lại lãnh đạm với mình như vậy?

Diệp Lãng luôn luôn thuận buồm xuôi nước, hơn nữa đa số phụ nữ, khi nhìn thấy hắn sẽ không tự chủ được thẹn thùng, không thì cũng nịnh nọt, đón gió hùa theo hắn.

Thế nhưng, em gái nhỏ trước mắt này lại như thế nào?

Diệp Lãng theo bản năng nhíu mày nhìn Mạc Vân Quả, lúc này trên người Mạc Vân Quả chỉ mặc một đai đeo nhỏ cùng quần dài, trên người mặc áo bó sát, phác họa đường cong cơ thể.

Theo lý thuyết phụ nữ như vậy sẽ không bị nhầm lẫn với các em gái mới lớn mới đúng, trong lòng Diệp Lãng khó hiểu, nhìn vào đôi mắt của Mạc Vân Quả.

Ngay sau đó, hắn lập tức hiểu được tại sao theo bản năng mình lại xem cô như em gái nhỏ chưa trải sự đời.

Thật sự là bởi vì đôi mắt cô quá mức trong trẻo, sạch sẽ, sạch sẽ tới mức dường như không chứa một thứ gì, không có bất kì dấu vết nào lưu lại trong đó.....

- ------
Bình Luận (0)
Comment