Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 209

Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

"Không cần phiền toái." Thẩm Nam Tiên biết Tô Mộc có ý tốt, nhẹ nhàng nói: "Thân thể của người tập võ không yếu ớt như ngươi tưởng tượng."

Tô Mộc cũng xấu hổ nói tiếp, cô chép miệng, bất mãn nói: "Đều do cái tên Lỗ Vô Thủ!"

"Võ nghệ cao cường, không mời mà tới, đây là Lỗ Vô Thủ được người trong giang hồ gọi là tài nghệ điêu luyện."

Tô Mộc tò mò hỏi: "Tại sao Thiếu trang chủ phải giữ hắn ở lại Thẩm gia trang?"

"Giữ hắn ở lại Thẩm gia trang, mà nhà người khác vẫn bị trộm một ít đồ, nguyên nhân Lỗ Vô Thủ sẽ đột nhiên tới Thẩm gia trang là gì cũng cần làm rõ."

Tô Mộc gật đầu: "Thì ra là vậy."

"Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn..." Hắn cụp mắt, trong ánh mắt chứa ánh trăng lại dịu dàng như nước: "Tất nhiên là vì hắn làm cho người của Thẩm gia trang chúng ta tức giận."

Đây là một đoạn nói đùa tưởng thật mà giả, người khác đều biết đây là đùa thôi, nhưng tâm trạng vẫn không thể không vui vẻ.

"Được rồi." Thẩm Nam Tiên dịu dàng nói: "Đã không còn sớm, tiểu công tử trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta cũng phải về phòng."

"Ừm... Tạm biệt thiếu trang chủ." Trái tim thiếu nữ đang đập loạn nhịp, Tô Mộc nhìn Thẩm Nam Tiên mỉm cười với mình rồi xoay người rời đi, cô bụm lấy mặt mình, thốt lên câu cảm thán từ tận đáy lòng: "Hắn thực sự siêu soái..."

Dáng dấp đẹp mắt, tính cách cũng tốt, đúng là hình tượng lý tưởng trong mắt nữ nhân ah!

Hèn chi sẽ có nhiều nữ nhân dốc hết tâm tư để trà trộn vào Thẩm gia trang như vậy, bây giờ Tô Mộc có thể được tính là một thành viên bên trong đội quân mơ ước sắc đẹp cùa Thiếu trang chủ.

Số 38 nhắc nhở: "Này, nữ nhân ngu si, ngươi đừng quên nhiệm vụ của ngươi là gì."

"Tất nhiên là ta không quên." Tô Mộc không chút thay đổi sắc mặt nói: "Nhưng hoàn thành nhiệm vụ không có mâu thuẫn gì tới chuyện ta theo đuổi nam thần, ngươi không cần nhắc nhở ta như vậy."

Đúng vậy, nhiệm vụ của cô là giúp muội muội của Thẩm Nam Tiên mà, ừm, trợ giúp muội muội của nam thần, đây cũng là việc cô nên làm.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc làm xong bữa sáng, Thu Nương lại bưng bữa sáng đi đưa qua một cách trơn tru, mà Tiểu A Thu không biết chạy đi đâu chơi, Tô mộc kiểm kê lại nguyên liệu nấu ăn, rau còn rất nhiều, nhưng thịt chẳng bao nhiêu, cô quyết định ra ngoài để mua một ít nguyên liệu nấu ăn.

Khi đi ngang qua bãi cỏ ven hồ, một con mèo đen đâm sầm vào chân Tô Mộc, cô bế mèo con lên, lúc này mới thấy chân trước của mèo con bị thương, chú mèo con nức nở một tiếng, thật là đáng thương.

Tô Mộc tạm thời nảy sinh lòng thương hại: "Ngươi là mèo con nhà ai đấy... Sao lại bị thương?"

"Con mèo này được ta mang về."

Cô ngẩng đầu và thấy một bóng người mặc áo trắng bước đến, đó là Thẩm Nam Tiên. Tô Mộc cũng chú ý tới trong tay Thẩm Nam Tiên cầm một mảnh vải trắng để băng bó vết thương, hơn nữa còn một điểm không phù hợp với phong thái ung dung ưu nhã của hắn là, trên mu bàn tay của hắn có thêm vài vết cào, chưa kể trên chiếc áo trắng hơn tuyết kia xuất hiện thêm một vài dấu chân mèo nghịch ngợm.

Tô Mộc hỏi: "Thiếu trang chủ, ngươi bị sao thế?"

"Đều do chú mèo này gây ra." Thẩm Nam Tiên bất đắc dĩ thở dài: "Nó chịu để ngươi ôm, trái lại không muốn để ta chạm vào một chút."

"Xin lỗi, ta không biết đây là mèo của Thiếu trang chủ." Tô Mộc tiến lên vài bước, muốn nhét chú mèo đen đã cuộn người lại thành một cục vào trong tay Thẩm Nam Tiên.

Thẩm Nam Tiên cười nói: "Con mèo này đã thân thiết với ngươi, vậy ngươi cứ ôm nó, đúng lúc nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện."

Tô Mộc cúi xuống nhìn mèo con, không cần Thẩm Nam Tiên nói nhờ cái gì, cô cũng có thể đoán ra được.
Bình Luận (0)
Comment