Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 226

Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Kể từ ngày hôm nay, vị trí của Thẩm Nam Tiên trong lòng Tô Mộc có thể nói là không ai có thể dao động.

Sau khi từ chối lời đề nghị đưa cô đi gặp đại phu của Thẩm Nam Tiên, cả ngày này trái tim thiếu nữ của Tô Mộc đều phanh phanh nhảy loạn. Ban đêm, trên đường trở về phòng, trước mắt cô chợt nhảy ra một người.

"Ê, tiểu công tử." Lỗ Vô Thủ ngăn Tô Mộc lại: "Có thời gian tâm sự chứ."

Tô Mộc liếc nhìn Lỗ Vô Thủ: "Không có thời gian, không tâm sự."

"Là chuyện liên quan tới đại tiểu thư của Thẩm gia, ngươi không muốn tâm sự ư?"

Tô Mộc dừng bước chân, chuyện về Thẩm đại mỹ nhân, cô đương nhiên phải quan tâm, cô hỏi: "Thẩm đại tiểu thư làm sao đấy?"

"Ầy, đây là bông hoa ta hái trộm từ trong viện của nàng ta." Lỗ Vô Thủ vươn tay ra, trong tay hắn là một đóa hoa có nhụy hoa màu đỏ, cánh hoa màu trắng tươi đẹp, đỏ và trắng gặp nhau lại bất ngờ tạo ra một ít mùi nguy hiểm.

Tô Mộc không có chửi bậy hắn là hái hoa tặc, mà là hỏi: "Đây là hoa gì?"

"Ta cũng không biết, lúc núp trong bóng tối, ta nghe nha hoàn của Thẩm đại tiểu thư nói, đây là hoa do chính Thẩm đại tiểu thư trồng."

"Tự mình trồng?" Tô Mộc cầm lấy bông hoa trong tay Lỗ Vô Thủ, trong lòng có chút khó hiểu.

Lỗ Vô Thủ nói: "Này, hình như ngươi rất được người trong Thẩm gia trang tín nhiệm, chúng ta có nên hợp tác để chạy trốn khỏi nơi này không."

"Hợp tác?" Tô Mộc cười một tiếng: "Ngươi bị ngu à? Ta không giống như ngươi, ta được tự do ra vào Thẩm gia trang, nếu muốn rời đi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, cần gì phải hợp tác với ngươi?"

Lỗ Vô Thủ ngừng một lát, hắn bất ngờ nói: "Ta nói này, ngươi coi như làm việc tốt không được à? Sao lại tính toán kỹ càng như vậy?"

"Đây không phải tính toán kỹ càng, cái này gọi là không có hại." Tô Mộc nói xong liền muốn đi.

Lỗ Vô thủ vội vàng nói: "Rồi rồi, chúng ta làm giao dịch."

"Giao dịch gì?"

Lỗ Vô Thủ nghĩ ngợi một hồi, rồi móc ra một quyển sách từ trong ngực: "Cuốn võ công bí tịch là do ta trộm từ chỗ sư phụ của ta năm đó... À, không phải, là lấy ra, ngươi giúp ta đi ra ngoài, ta sẽ đưa cuốn bí tịch này cho ngươi."

"Bí tịch?" Tô Mộc dựa vào ánh trắng nhìn qua thì thấy trên sách viết mấy chữ 《 Tống Tử Bảo Điển 》 to đùng, khóe miệng cô co lại: "Ngươi muốn ta làm Tổng Tử Quan Âm ư?"

"Ê, ngươi chớ xem thường cuốn bí tịch này, nếu sau này vợ ngươi không sinh được con trai, ngươi cho nàng ta luyện hơn mười ngày, bảo đảm mấy tháng sau ngươi sẽ được bế thằng bé mập mạp."

"Cút!" Tô Mộc nghiến răng: "Vợ ngươi mới không sinh được con trai đó, hừ!"

Ngay sau đó cô thật sự đi không quay đầu lại, mặc kệ Lỗ Vô Thủ kêu thế nào cũng không được.

Quay trở lại phòng, Tô Mộc thắp nến, lúc này cô mới nhận ra mình cầm bông hoa mà Lỗ Vô Thủ trộm từ chỗ Thẩm Lưu Dật về theo, cô suy tư nhìn đóa hoa màu trắng này, cuối cùng quyết định đặt hoa vào túi tiền. Nhưng ngay lúc này, cô chợt nhìn thấy một bình luận lướt qua trong phòng phát sóng trực tiếp.

Tên sát thủ này không ấm áp: 【 Trong ngăn tủ có người.】

Tô Mộc sợ hết hồn, cô vội vã chạy tới của, chuẩn bị xong tư thế sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, thận trọng hỏi: "Ai ở đó?!"

Tủ quần áo không nhúc nhích.

"Nếu ngươi không ra, ta lập tức gọi người!"

"Đừng!" Cuối cùng trong ngăn tủ cũng phát ra tiếng vang, theo sau cánh cửa mở ra là Hoàng Phủ Thiết Nữu cắn môi, tay siết chặt khăn đi ra.

Tô Mộc hơi ngây người, sau đó ngạc nhiên: "Sao ngươi lại ở trong phòng của ta?!"

"Ta... Ca ca giúp ta đào một cái lỗ trên tường của sân sau, ta chui vào từ nơi đó." Khuôn mặt xinh xắn của Hoàng Phủ Thiết Nữu đỏ bừng, nàng nhìn Tô Mộc, sắc mặt càng đỏ hơn.
Bình Luận (0)
Comment