Editor: @Lão Bà
Beta: @Aki Re
"Từ từ!" Tô Mộc bị Tần Thú khiêng trên vai, cô giãy giụa: "Một thiếu nữ xinh đẹp như ta không thể ném đâu!"
Tần Thú liếc mắt nhìn Quý Tư Tư đang nằm bất tỉnh ở một góc tường, lại ngoái đầu nhìn ánh mắt của Tô Mộc, bình tĩnh phân phó: "Đem nữ nhân kia cũng mang về."
"Vâng!" A Đại nhận lệnh.
Sau khi bị mang lên phi thuyền của Tần Thú, Tô Mộc bị Tần Thú tiện tay kéo đến một gian phòng chứa đầy thiết bị điện tử, đừng nói đến việc cô có thể phản kháng, cô căn bản là không tài nào phản kháng được, càng đi sâu vào bên trong cô cảm thấy máu trong cơ thể đều muốn dồn hết cả lên não.
Tần Thú vừa nhìn thấy một người đang bận rộn làm việc đứng trước đài thử nghiệm liền kêu một tiếng: "Lý Hiên."
"Tướng quân." Lý Hiên đứng lên, dường như có chút ngoài ý muốn, hắn nghe nói mấy người Tần Thú đều đi đến nhà đấu giá, không nghĩ tới lại trở về nhanh như vậy.
Tần Thú đem Tô Mộc thả ra, cô đầu váng mắt hoa, chân vừa mới chạm đất liền đứng không vững, cả người lắc qua lắc lại, còn thấy như có ngôi sao đang lượn lờ trước mắt, cô tùy thời điểm đều có khả năng sẽ té ngã, Tần Thú vươn một cánh tay, bắt lấy cổ áo của cô nói: "Nhóc lùn này bị thương rồi, ngươi mau chữa khỏi cho cô ấy."
Lý Hiên rất muốn nói rằng hắn là một người nghiên cứu khoa học, nghiên cứu máy móc thiết bị mới là nghề của hắn, bảo hắn sửa một người máy còn có thể, kêu hắn trị thương cho con người... Việc này đối với chuyên môn của hắn một chút cũng không liên quan, hắn nhìn về phía Tô Mộc vẫn còn đang chóng mặt, ánh mắt hơi ngắn ngủi dừng lại một chút.
"Này." Tần Thú tính tình không tốt gắt gỏng nhắc nhở, liền đem Tô Mộc kéo về phía sau lưng hắn, nguy hiểm nói: "Đây là tài sản tư nhân của ta, ngươi nhìn lâu như vậy để làm gì?"
Lý Hiên nhìn chỉ đơn giản là bởi vì hắn nhận ra người này, nữ nhân đã chết rồi lại đột nhiên sống lại, sau đó thần thần bí bí mất tích, Lý Hiên dùng khuôn mặt lãnh đạm nói: "Tướng quân, ta đang nhìn xem cô ấy bị thương ở chỗ nào."
Lý Hiên trong lòng đồng thời nhịn không được có một tia đen tối, nữ nhân này đột nhiên biến mất không thấy đâu, thật đúng là xui xẻo lại bị đại tướng quân chỉ biết làm những chuyện dã man tìm trở về.
Tần Thú nghĩ cũng đúng là vì muốn xem vết thương, vì thế, liền nói: "Cổ của cô ấy bị thương."
"Tướng quân, ta không biết miệng vết thương của vị tiểu thư này có hình dạng như thế nào." Ngươi chỉ đơn giản nói một câu "Cổ của cô ấy bị thương", như vậy người ta làm sao phán đoán được vết thương có nghiêm trọng hay không?
"Vết thương..." Tần Thú quay đầu nhìn Tô Mộc, nghĩ ngợi một lát, lại nâng cánh tay còn lại lên, dùng móng tay rạch một đường trên cổ của mình, lập tức máu liền chảy ra, mặt hắn một chút cũng không hề đổi sắc, ngược lại nghiêm trang nói: "Cùng hình dạng với vết thương trên cổ ta."
Nếu là người lần đầu tiên gặp mặt Tần Thú, tuyệt đối sẽ nói một câu ngươi bị bệnh tâm thần sao?
Nhưng Lý Hiên cũng không phải mới gặp hắn lần đầu, cũng không phải là không hiểu rõ tính cách của Tần Thú, bình tĩnh nói: "Ta biết rồi."
Hắn lấy ra một hòm thuốc, đưa cho Tần Thú, lại nói: "Bên trong có dụng cụ tiêu độc cùng với băng keo cá nhân, dùng cồn i-ốt rửa sạch miệng vết thương cho cô ấy, sau đó dán băng keo cá nhân cho cô ấy là được." Cho dù hắn không phải là bác sĩ, nhưng những loại vết thương nhỏ như vậy hắn vẫn có kiến thức cơ bản để xử lý.
"Đơn giản như vậy?" Tần Thú dùng vẻ mặt nghiêm túc, có chút hoài nghi hỏi: "Thân thể cô ấy yếu ớt như vậy, không cần kiểm tra toàn bộ khung xương cùng với khí quan nội tạng của cô ấy sao?"
"Tướng quân, nhân loại thuần chủng thân thể vốn luôn yếu ớt như vậy, huống chi..." Khóe mắt Lý Hiên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: "Vị tiểu thư này còn là thiên kim của một nhà quý tộc."
Tô Mộc hơi khựng lại, nghe Lý Hiên nói vậy, khiến cô không khỏi chột dạ khẽ run rẩy.
Nhưng Tần Thú lại giống như không đem lời Lý Hiên vừa nói đặt ở trong lòng, hắn một tay đem Tô Mộc nhấc lên: "Lớn lên lùn như vậy, lại còn không có ngực, thực sự không phải là do thân thể có bệnh sao?"