Kiều Hân Hân lại trát thêm bùn lên mặt, lần này, cô không ẩn phòng phát sóng trực tiếp nữa, bởi vì sau đó đều phải nói chuyện cùng Kaka.
Khán giả mang sự kích động trước nay chưa từng có, bọn họ bắt đầu khen thưởng tới tấp, Kiều Hân Hân nhìn khu bình luận tràn ngập khen thưởng, hơi hơi ngây người.
Cô đại khái không nghĩ rằng mọi người lại nhiệt tình như vậy...
"Cảm ơn mọi người." Khuôn mặt đầy bùn, cô đặc biệt nghiêm túc nói.
[23333 Chủ kênh cố lên ~~~]
[Đều đã đi tới giai đoạn này, cũng không nên dễ dàng buông tha nhé!]
[Yêu chị yêu chị yêu chị (trái tim)]
[King Kong nhất định nhất định sẽ không có việc gì, chúng em tin chị!]
Vừa chờ màn đêm buông xuống vừa cùng nói chuyện với mọi người, Kiều Hân Hân liền phát hiện, có đôi khi khán giả tựa hồ không nhìn thấy cô. Mà bình luận cũng liên tục là "** ** ***", xem ra ống kính đang đi quay những hình ảnh khác.
Nhìn một đống bình luận bị che như vậy còn rất thú vị, không biết bọn họ đang thấy cái gì, mưa bình luận vẫn mãnh liệt bay tới.
Kaka cũng xem phát sóng trực tiếp, chỉ là hắn còn mở thêm khung trò chuyện.
Trước đó, khi ống kính quét qua đám lính đánh thuê, khán giả đã nắm giữ rất nhiều "tin tức".
Hắn nhắn lại với Kiều Hân Hân --
[Tối nay, cô nghĩ cách để chạy lên thuyền nhé.]
[Tôi đang nghĩ, bọn họ chỉ để lại nửa đội, mà nửa kia...]
Liệu một nửa còn lại có làm tổn thương tới bọn A Minh hay không?
[=-= Chúng ta cứu King Kong trước đã.]
Phải giải quyết từng chuyện một, không vội.
Những việc Kiều Hân Hân không biết rất nhiều, tỷ như ngoài đám lính đánh thuê này, còn có một đám bộ đội đặc chủng đang chiếm đoạt vùng đất của thổ dân.
Bọn họ cũng giết tới rừng rậm nguyên thủy rất nhanh, nơi nơi bắt khủng long.
Kiều Hân Hân gật đầu -- [Ừm.]
Vừa dứt lời, cô nghe được một tiếng kêu vô cùng đáng yêu, là A Minh! Kiều Hân Hân ngạc nhiên nhìn sang, liền thấy hai con khủng long bạo chúa, một lớn một nhỏ, tiến về phía này.
Miệng vết thương của A Minh còn chưa khỏi hẳn, bởi vì lo lắng cho Kiều Hân Hân mà cố ý muốn tới.
Cô đi qua, giang hai tay ôm cổ nó, nhẹ nhàng cọ xát.
Dáng vẻ của A Minh rất vui, con mắt đều híp lại, trong cổ họng phát ra âm thanh thỏa mãn.
Lần này nó tới, đúng là vì muốn nói cho Kiều Hân Hân một tin tức tốt!
Mama đã tìm được rất nhiều sự trợ giúp!
"Trời ơi!" Kiều Hân Hân kinh ngạc che miệng lại, cô nhịn không được kêu lên.
Phía sau hai con khủng long bạo chúa là năm con khủng long Tarbo(*), Kiều Hân Hân đã từng thấy loại khủng long này ở vách núi, King Kong chẳng hề rơi vào thế yếu khi chiến đấu một chọi ba! Nhưng việc này không đồng nghĩa với việc khủng long Tarbo yếu ớt, chỉ có thể nói là King Kong quá mạnh mẽ.
Khủng long bạo chúa cùng khủng long Tarbo đều thuộc một họ, nghe nói là có quan hệ họ hàng xa, mà hình thể của khủng long Tarbo nhỏ hơn một chút so với khủng long bạo chúa, khi đánh nhau, nhất định đánh không lại khủng long bạo chúa.
"Ô ô --"
Tiểu A Minh sung sướng kêu một tiếng, những con thú này đều là do mama tìm đến, để chúng nó cùng đi cứu King Kong!
[Làm sao thế?]
Kaka nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, Kiều Hân Hân đã không nói gì thật lâu.
Ống kính bỗng nhiên quay về, toàn bộ khán giả đều thấy có rất nhiều khủng long vây quanh Kiều Hân Hân, bọn họ trợn mắt há mồm, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng trống không ngắn ngủi.
Ba giây sau.
[(**) Oa ~ Thật là giỏi!! Cư nhiên lại có được nhiều sự trợ giúp như vậy!!!]
[Hhhhh thật sự là kinh hỉ!! Những con thú này đều là do Tiểu A Minh mang tới sao? Quá tuyệt vời ~~~]
[66666666]
[Vui ghê ~~~]
Kaka cũng nhìn thấy đám khủng long kia, hắn tính toán ở trong lòng, nếu có thêm đám khủng long này, tỷ lệ giải cứu King Kong thành công trong đêm nay đã vượt qua 50%.
Trọng điểm liền phải xem lần phát huy kế tiếp của Kiều Hân Hân.
*
Màn đêm buông xuống.
Kiều Hân Hân sờ đầu Tiểu A Minh, nói khẽ: "Các em trốn ở chỗ này đi, đừng lên tiếng nhé."
Một nửa đám lính đánh thuê đang tán loạn ở trong rừng rậm nguyên thủy vì trứng khủng long, nói thật, nếu bọn họ không đi tìm chết thì sẽ không chết, đám người đó quá coi thường khủng long.
Kiều Hân Hân định xuất phát.
Tiểu A Minh lưu luyến không rời liếm liếm bàn tay cô, nó rất sợ Kiều Hân Hân cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Không sao đâu, em vẫn có thể cứu chị mà."
Hiện tại trong lòng Kiều Hân Hân đã thoải mái hơn rất nhiều, tựa như người sắp phải xâm nhập vào doanh trại quân địch không phải là cô. Tiểu A Minh nghiêm túc nhìn cô, Kiều Hân Hân phất phất tay, xoay người đi vào rừng rậm.
Đội ngũ lính đánh thuê toàn là những tinh anh đến từ khắp cả nước, trong đó có người châu Á với vóc dáng nhỏ nhắn. Kiều Hân Hân mặc quần áo của bọn họ, vẻ mặt đầy bùn, hoàn toàn không bị nhận ra. Chủ yếu là, không ai trong số bọn họ nghĩ rằng, sẽ có người giả mạo người của bọn họ tại rừng rậm nguyên thủy này.
Hơn nữa, kẻ xâm nhập hang hổ còn là một người phụ nữ.
Kiều Hân Hân giả bộ mình vừa đi tiểu xong, cô không nói hai lời, đi về phía đám người. Một trăm năm mươi người còn lại đều đang ăn lương khô, sương mù buổi tối rất lớn, thuyền lại đậu ở khá xa.
Bọn họ vốn muốn cột bè trúc vào phía sau thuyền, khi đến bờ biển lại rút quyết định này về.
Thuyền tiến gần hơn một chút, không ít người lục tục lên thuyền ngủ, đại khái còn hai mươi, ba mươi người trông coi bè trúc.
Vẫn là chờ ngày mai sương tan, bọn họ lại trói King Kong tới phía sau thuyền thì hơn.
Kiều Hân Hân trực tiếp vượt qua bọn họ, đi về phía thuyền ở bên kia, điềm nhiên như không.
Tổng cộng có ba chiếc thuyền lớn, đâu là chiếc được trang bị thuốc nổ?
Khán giả tựa hồ đều nhìn ra sự do dự của Kiều Hân Hân, bọn họ liên tục nói ---
[Một *** ** ****, mang ** *** ***, **** *** **]
Ừm, cách này không được rồi.
[Hân Hân, bên phải.]
Kaka coi như đã thăm dò được tính cách của quản gia, có mấy lời lấp lửng một chút cũng sẽ không bị che giấu. Chính hắn cũng biết, chờ lần phát sóng trực tiếp này kết thúc, hắn sẽ bị niêm phong tài khoản -- Không vấn đề gì, chẳng phải chỉ là hai tháng thôi sao.
Vừa vặn hai tháng kế tiếp hắn cũng tương bối bận rộn, không có nhiều thời gian để xem phát sóng trực tiếp.
Kiều Hân Hân nhận được tin nhắn riêng của Kaka, cô gật gật đầu, đi về phía con thuyền bên phải.
Thuyền rất cao, có thang dây để trèo lên.
Cô ngẩng đầu nhìn một chút, có người đang giơ đuốc đi tuần.
Kiều Hân Hân ổn định hơi thở, cô nắm lấy thang dây bò lên trên, không bao lâu sau đã lên tới boong thuyền.
Kẻ đi tuần tra tò mò nhìn vào mắt cô, hôm nay mọi người đều trở nên hôi thối, gã cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhắc nhở: "Nấu nước nóng, đi tắm rửa đi."
Kiều Hân Hân khẽ gật đầu, cô vượt qua thân thể của gã, đi về phía phòng nghỉ ở bên kia.
Kaka vội vàng nói --
[Hướng ngược lại.]
Khán giả đều đã xem qua tình huống ở trên thuyền một lần, nhưng rất ít người có thể nhớ được rõ ràng như vậy, mà thứ Kaka am hiểu nhất chính là đã gặp qua thì sẽ không quên.
Bất kể là dạng hoàn cảnh nào, hắn chỉ cần liếc mắt liền có thể nhớ rõ rành mạch.
Kiều Hân Hân thay đổi lộ luyến điềm nhiên như không, để tiện cho việc xem tin nhắn của Kaka, cô chuyển phòng phát sóng trực tiếp qua phía dưới bên phải, như vậy nghiêng đầu liền có thể thấy, rất thuận tiện.
Kẻ đi tuần tra vẫn chưa nghĩ nhiều, gã cầm cây đuốc dựa vào lan can, nhìn đại gia hỏa nằm trên bè trúc ở dưới thuyền.
Gã dùng tay sờ sờ cằm, chậc chậc nói: "Phỏng chừng nhóm tư bản muốn lấy nó làm chủ đề chính của công viên, vậy thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây."
Có lẽ người của toàn thế giới đều phải chen lấn đến xem.
Hiện tại Kaka đã hóa thân thành bản đồ hướng dẫn sống, đêm đã khuya, mọi người mệt mỏi một ngày, ngoại trừ người đi tuần tra, những kẻ khác đều đang ngủ.
Kiều Hân Hân đi một đường không trở ngại.
Cô đi tới phòng chứa đồ trên thuyền, cửa đang khép hờ sao?
Lẽ nào... Có người?
Cô lén lút nhìn xuyên qua khe hở, phát hiện có một tên lính đánh thuê đang lục lọi trong một đống rương gỗ lớn.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân, Kiều Hân Hân lập tức đẩy cửa tiến vào, đồng thời đóng cửa lại.
Người ở trong phòng lại càng hoảng sợ, gã lập tức quay đầu duỗi hai cánh tay -- "Đừng, đừng tới đây! Còn tới nữa thì tao với mày cùng chết!"
Ánh nến lay động, Kiều Hân Hân có thể thấy quả bom mà gã đang cầm trong tay, một bộ "Phải chết thì cùng chết."
Giọng nói này rất quen tai.
Nhưng khuôn mặt của người thiếu niên lại thoa đầy bùn giống như cô, cô suy đoán nói: "Jimmy?"
Jimmy, trước đó vẫn còn là một người hầu bàn ở trên thuyền, nghe nói là được thuyền trưởng Englehorn nhặt được ở trên một hòn đảo nào đó. Ở trên thuyền, cậu ta vẫn dựa vào việc ăn cắp để sống, tương đối thông thạo phương pháp trộm đồ.
Thiếu niên sửng sốt.
Cậu nhìn chằm chằm vào Kiều Hân Hân thật lâu, ngũ quan của Kiều Hân Hân hầu như đều bị bùn máu che mất, cậu... Cậu thật sự không dám đoán.
"Là tôi, Ann đây."
Kiều Hân Hân chủ động nói lên tên họ.
"Chị còn sống sao?!" Chàng trai trẻ thiếu chút nữa kêu thành tiếng, cậu nhanh tay che miệng lại, lảm nhảm: "Trời ạ, chị cư nhiên vẫn còn sống! Chúng em đều nghĩ rằng chị đã chết! Nhưng, nhưng anh Jack cứ khăng khăng chị vẫn còn sống, lần này anh ấy cũng cùng mọi người tới đây."
Sau khi quen thuộc lẫn nhau, Jimmy mới buông bom trong tay xuống, cậu vỗ ngực một cái: "Chị làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng hôm nay em chết chắc rồi!"
"Sao cậu lại ở chỗ này? Còn đám người Jack -- cũng tới đây sao?"
"Đúng vậy, đạo diễn Carl đã công bố đoạn phim mà ông ta quay, hiện giờ toàn thế giới đều biết tới sự tồn tại của đảo Đầu Lâu. Ông ta mang theo bộ đội đặc chủng quốc gia, nghe nói lần này chuẩn bị bắt nhiều khủng long về để nghiêm cứu. Chậc chậc chậc, cái gã mập lùn kia thật là hám lợi, trong đầu chỉ toàn là tiền."
"Bộ đội đặc chủng? Ý cậu là đám người kia sao?"
"À không, hôm nay em mới phát hiện có người lén lút đi theo chúng em. Em không rõ thân phận của đám người kia lắm, hẳn là quân đoàn lính đánh thuê mà kẻ khác dùng nhiều tiền để thuê. Chỉ có Carl mới có bản đồ của đảo Đầu Lâu, nhưng đám người kia khá xảo quyệt, để tránh chúng em, cư nhiên đi vòng qua bên này. Còn chị, sao chị lại ở chỗ này?"
"Bọn họ bắt King Kong đi."
"A, em biết, cái con khỉ đột khổng lồ đó -- Chính là bảo bối mà Carl tâm tâm niệm niệm." Thiếu niên chợt nhớ tới cái gì, cậu trợn to mắt hỏi: "Lẽ nào chị muốn cứu nó?"
"Sao cậu lại ở chỗ này?" Kiều Hân Hân trực tiếp hỏi ngược lại.
"Em là bất đắc dĩ phải nhảy xuống từ tường thành bên kia... Chị không biết đâu, giữa bộ đội đặc chủng cùng đám dân bản xứ đã xảy ra tranh đấu, bọn chúng đã bắt rất nhiều tù binh. Em vốn muốn cứu bọn họ, có điều lại bị phát hiện, em không thể làm gì khác ngoài việc trốn vào rừng rậm để giữ mạng. Nhưng một mình em làm sao dám tiến vào bên trong, vừa hay nhìn thấy một thi thể, em liền cởi quần áo của thi thể đó, dù thế nào lăn lộn ở trong đám lính đánh thuê cũng tốt hơn so với việc bị quái vật ăn."
"Cậu muốn cứu thổ dân sao?"
"Vâng, bọn họ đã cứu em đấy."
Thổ dân đã xảy ra chuyện, vậy thì A Tát... Tâm tình Kiều Hân Hân lại trầm trọng vài phần, xem ra sự việc phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Sau khi Jimmy lên thuyền liền trộm được chìa khóa của phòng chứa đồ, cậu nhỏ giọng lầm bầm: "Em còn cho rằng có rất nhiều vàng bạc châu báu, muốn tiện tay mang đi vài miếng..."
Phụt, không ngờ lại là một đống bom.
Kiều Hân Hân nhịn không được tán dương: "Làm tốt lắm!"
"A?"
"Tôi muốn hủy diệt những vũ khí này."
"Vì sao ạ?"
"Để cứu King Kong."
Jimmy chấn động: "Chị thật sự muốn cứu con quái vật ăn thịt người kia sao."
"Nó đã cứu tôi." Kiều Hân Hân cười một tiếng.
"..."
"Nhưng, làm sao có thể tiêu hủy nhiều đạn dược như vậy?" Ném toàn bộ xuống biển? Đây chính là một công trình lớn đó.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ...
"Hay là... Chúng ta đốt thuyền nhé?"
Trên chiếc thuyền này có rất nhiều thuốc nổ cùng vũ khí, một khi đốt sẽ nhanh chóng nổ tung.
[Ý kiến hay.]
Kaka đồng tình với quan điểm của cô.
Kiều Hân Hân nhẹ nhàng thở ra, xem ra ý tưởng của cô cũng không quá mức ngu xuẩn.
Không thể nói rõ vì sao, chính là, cô rất tin tưởng Kaka.
"Đốt thuyền rồi sẽ chết rất nhiều người đó?" Jimmy chỉ là kẻ trộm, không phải kẻ cuồng giết người.
"Không đốt thuyền thì chúng ta sẽ chết."
Kiều Hân Hân đã chứng kiến sự nhẫn tâm của đám lính đánh thuê, nếu không hủy diệt số đạn dược này, một khi khủng long bạo chúa tới, bọn họ sẽ nổ chết chúng như chó điên.
Đến lúc đó, lại bắt được hai người bọn họ, khẳng định cũng sẽ bị ngũ mã phanh thây.
Huống chi Kiều Hân Hân từng bị chủ nhân của bộ quần áo mà cô đang mặc trên người uy hiếp, nói sẽ xẻo thịt cô bằng từng đao một, sao cô có thể cho bọn chúng cơ hội được?
[666666 Tôi vốn còn lo chủ kênh sẽ do dự không dám xuống tay cơ đấy.]
[Chủ kênh phải như vậy mới tốt! Giết thật thống khoái!!]
[Hân của tôi lớn lên thành người thanh thuần như vậy, không ngờ khi làm việc lại rào trước đón sau đến thế.]
[Sự kiêu ngạo không giải thích được này là sao đây?]
[Lưu trữ nha! Chủ kênh giỏi quá! Tốt hơn nhiều so với cô gái động một chút liền lan tràn tấm lòng thánh mẫu ở cách vách!]
[Khi nói chuyện thì chú ý một chút, đừng tạo ra anti-fan cho chủ kênh.]
Trong số những chủ kênh tử vong có một nữ chủ kênh hiếm hoi kiên trì vững vàng, giai đoạn trước, cô ả dựa vào trang phục lộ liễu bỏng mắt, hấp dẫn vô số đại gia. Giai đoạn sau liền ôm bắp đùi một vị nam chủ kênh, thường xuyên cùng người đó mở phòng phát sóng trực tiếp, tóm lại là đủ các loại làm bộ kiểu cách.
Nhưng vẫn có người nuốt trôi dáng vẻ này của cô ả.
Vật hiếm sẽ thành quý, có rất ít nữ giới trong phát sóng trực tiếp tử vong, cho nên cô ả liền nổi tiếng.
Nhưng tất cả mọi người cảm thấy, Kiều Hân Hân sẽ lập tức trở thành nữ chủ kênh nóng bỏng nhất trong những chủ kênh tử vong, thật vui vẻ!
Nói làm liền làm, Kiều Hân Hân cùng Jimmy bắt đầu tìm xăng. Lần này Kiều Hân Hân học được thông minh, cô trực tiếp hỏi Kaka, bản đồ hình người liên tục mở auto, Kaka thông thạo như đã sinh sống ở trên thuyền vài chục năm.
Chuẩn bị xăng thỏa đáng, hắt đầy toàn bộ phòng chứa đồ, phỏng chừng một mồi lửa liền tiêu diệt toàn bộ thuốc nổ ở bên trong.
Kiều Hân Hân cùng thiếu niên lén lén lút lút làm những việc này, dọc theo hành lang, một đường này, bọn họ còn tạt xăng lên sàn tàu.
Kẻ đi tuần tra đã trở về sau khi dạo một vòng.
Jimmy bỏ thùng qua một bên, kẻ kia ngáp nói: "Đổi ca, cậu nhanh lên một chút."
Kiều Hân Hân đè thấp giọng: "Được..."
Người kia cũng không nói gì, King Kong ở phía dưới quả thực cần người trông coi, đống lửa đã cháy sạch, rất nhiều người đều đang ngủ.
Kiều Hân Hân ra hiệu cho Jimmy xuống trước, Jimmy lại muốn để cô đi trước, hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Jimmy thỏa hiệp.
Kỳ thực cô có chút sợ độ cao, nhưng nghĩ tới việc cảm giác đau đớn chỉ có 3%... Lập tức dũng khí tăng vọt trở lại!
Kiều Hân Hân đứng ở bên cạnh thành tàu, sau khi kẻ tuần tra rời đi, dùng sức ném cây đuốc trong tay.
Cô xoay người nhảy xuống biển không chút do dự.
Con thuyền đầu tiên bốc cháy, đánh thức rất nhiều người, bất kể là trên hay dưới thuyền đều hoảng hốt.
Rất nhiều người nhảy thẳng xuống biển, Kiều Hân Hân đã bơi đến trên bờ. Cô giẫm lên bè trúc, đi tới bên cạnh King Kong.
Cô và Jimmy đã cách chiếc thuyền kia đủ xa.
Lửa càng lúc càng lớn, khi nó đốt tới phòng chứa đồ, một trận nổ mạnh xảy ra --
"Ầm!!!!! -----"
Một tiếng nổ thật lớn, thuyền bị phá thành bốn năm mảnh, tàn lửa bay khắp nơi, toàn bộ bầu trời đêm như được chiếu sáng.
Mà tiếng nổ cũng đã đưa tới đám khủng long đang ẩn núp cách đó không xa.
"Kkkk... Khủng long!!!"
Rất nhiều khủng long!!!
(*) Tarbosaurus là một chi khủng long chân thú (Theropoda) phát triển mạnh ở châu Á trong khoảng 70 đến 65 triệu năm trước, vào Hậu Phấn trắng. Cùng thuộc họ Tyrannosauridae, nhưng T rex lớn hơn một chút và sinh sống ở Bắc Mỹ, còn Tarbo lại tồn tại ở vùng ngập lụt Châu Á. Mình giữ nguyên "Tarbo" là vì dịch tiếng việt ra thì Tarbosaurus là "thằng lằn khủng khiếp/đáng sợ" nghe nó hơi... Nên mình xin phép được lấy bản tiếng anh nhé.