Phát Súng Tình Yêu

Chương 24

Edit: Gió

Beta: Đá Bào

Cho đến tận bây giờ, Nhạc Ngưỡng vẫn cảm thấy chuyện của cô và Trần Bạc Viễn giống như một giấc mơ vậy, không có một chút chân thực nào cả.

Thậm chí còn hoài nghi rồi tự véo mặt mình, mạnh đến nỗi cảm thấy một đau đớn, lại hít thở sâu một cái, lúc này cô mới kịp phản ứng, mẹ nó không phải là mơ!

“Hu…nhất định là điên rồi.”

Cô ngẩng lên trời thở dài, rồi hít thở thật sâu, trần nhà màu tuyết trắng giống như màn hình chiếu phim bắt đầu chiếu lên từng ký ức của cô và Trần Bạc Viễn, những ký ức xa xôi đến nỗi bản thân không biết xảy ra từ khi nào vào lúc này cũng hiện lên vô cùng rõ ràng, điều này làm trái tim Nhạc Ngưỡng đập càng nhanh, thịch thịch thịch trong lồng ngực chẳng chút kiêng nể nào.

Mãi đến khi cửa phòng được mở ra, Nhạc Nho với gương mặt không chút cảm xúc đi vào, cô mới chột dạ thu lại cảm xúc, thấy hắn đến cửa cũng không thèm gõ liền quát một câu: “Làm gì đấy?!”

Nhạc Nho kéo lấy chiếc ghế rồi ngồi xuống trước mặt cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, nói: “Chị còn hỏi em làm gì? Em ngược lại muốn hỏi chị, Trần Bạc Viễn mà chị thích cũng đã có người trong lòng rồi, chị còn chưa chết tâm sao?”

Thấy giọng của hắn to đến độ bên ngoài cũng có thể nghe thấy được, Nhạc Ngưỡng vội vã bịt miệng hắn lại, tức giận mà mắng một tiếng: “Nói nhỏ một chút thì em sẽ chết à! Hơn nữa, anh ấy có người trong lòng là chuyện của anh ấy, liên quan gì đến em chứ? Chị thích anh ấy cũng là chuyện của chị, liên quan gì đến em? Ít ở trước mặt chị giả vờ quan tâm đi, chị còn không hiểu em sao? Em chỉ muốn đến cười vào mặt chị có đúng không?”

Nhạc Nho thấy cô không nhận lòng tốt, lườm cô một cái: “Với cái logic chó má này của chị em còn có thể trông cậy ở chị cái gì được chứ? Làm ơn tỉnh táo lên một chút, bây giờ chị sắp trở thành bà cô ngoài ba mươi rồi, sao lại có thể giống nhóc con mười mấy tuổi không hiểu cách đối nhân xử thế vậy hả? Chẳng lẽ chị vẫn muốn treo đến chết ở cái cây đấy à? Rốt cuộc Trần Bạc Viễn có cái gì tốt chứ?”

Nhạc Nho vô cớ tức giận, âm thanh to như có thể làm vỡ nát trần nhà vậy.

Lộ Tĩnh Chi ở ngoài cửa không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ là tưởng rằng hai chị em bọn họ bắt đầu cãi nhau rồi, vì vẫy liền gõ gõ cửa: “Hai đứa con làm loạn đủ chưa vậy? Còn cãi nhau nữa thì cút hết ra khỏi nhà!”

Nhạc Ngưỡng hung hăng lườm Nhạc Nho: “Chị cũng không làm bố mẹ nhọc lòng nữa rồi, em vẫn nên lo cho chuyện tình cảm của mình trước đi, bạn gái cũ không phải vẫn còn liên lạc đến sao? Có hy vọng quay lại hay không?”

Nhạc Nho căn bản không muốn nói những thứ này với cô, vốn dĩ hắn thấy cô là chị ruột mình, còn muốn qua đây an ủi cô một chút, để cô hoàn toàn chết  tâm đối với Trần Bạc Viễn đi, nhưng cái người này lại không biết tốt xấu mà quay sang dỗi hắn, chút đồng tình thương xót cũng bị cô làm hóa thành khói mây rồi, Nhạc Nho cũng lười tính toán so đo với cô.

Vừa định nói chuyện liền nghe thấy Lộ Tĩnh Chi ở bên ngoài mạnh mẽ gõ cửa: “Nhạc Nho! Nhạc Nho con ra đây!”

Thấy Lộ Tĩnh Chi tiên tục gõ cửa, Nhạc Nho dừng lại lời vẫn chưa kịp nói với Nhạc Ngưỡng, đứng dậy ra mở cửa: “Sao vậy ạ?”

Vừa nói xong, hắn liền nhìn thấy Chu An Bình.

Cô mặc áo đồng phục, khóe miệng  nhìn về phía anh, mà sau đó còn ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh Nhạc Nho!”

Một tiếng anh Nhạc Nho này khiến lông tơ khắp người hắn dựng thẳng đứng, đôi mày nhíu chặt. Cùng lúc đó, Chu An Bình đi vào trong phòng đến bên Nhạc Ngưỡng, vô cùng lễ phép quan tâm hỏi thăm: “Chị Nhạc Ngưỡng, chị đã đỡ hơn chưa ạ?”

“Bình Bình? Sao giữa đêm rồi em lại đến đây vậy?” Nhạc Ngưỡng ngạc nhiên hỏi.

Chu An Bình cười cười, ánh mắt đảo qua người Nhạc Nho nói: “Bố em qua sở Thanh Hà lấy tài liệu, còn muốn cùng mấy chú ở đó uống rượu nữa, em  không phải là lo lắng rồi chạy qua đây thăm chị sao? Chút nữa bố em về sẽ qua đón em. Bố em còn bảo em thay ông ấy xem vết thương của chị sao rồi, xem xem chị chừng nào có thể đi làm trở lại nữa!”

Miệng Chu An Bình rất ngọt, lại rất lễ phép, Lộ Tĩnh Chi rất thích cô gái thông minh ngoan ngoãn này, liên tục kéo tay cô mà hỏi: “Bình Bình à, có muốn ăn chút gì không? Dì có nhiều đồ ăn lắm, con qua phòng bếp xem xem đi!”

Chu An Bình cũng không khách sáo, theo lời của Lộ Tĩnh Chi rồi cùng bà trò chuyện luôn. Mà Nhạc Nho với vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu An Bình, ánh mắt trầm xuống.

Hắn mím chặt môi, ngồi trên sô pha không nhúc nhích, ánh mắt chuyển động theo bóng dáng đi đi lại lại của Chu An Bình, Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh cảm thấy không thích hợp, đẩy đẩy cánh tay hẳn, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao chị lại cảm thấy Bình Bình là đến tìm em? Có chuyện à?”

Nhạc Nho không đáp lại, hai tay ôm ngực, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.

Đợi mãi cho đến khi có cơ hội, hắn mới trực tiếp kéo Chu Anh Bình ra bên ngoài, con đường nhỏ đi xuống dưới tầng, xung quanh bọn họ chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, mới một chút mà cả hai người đều nhuốm lạnh rồi.

Nhạc Nho nhìn thời gian, không cho Chu An Bình cơ hội nói chuyện đã trực tiếp mở miệng: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai em vẫn còn phải đi học đấy, cũng không biết bố em mấy giờ mới qua đón em, bây giờ anh đưa em về.”

Chu An Bình liên tục cố gắng thoát khỏi tay hắn rồi lùi lại về phía sau vài bước, nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, nói: “Em mới đến có vài phút thôi mà, hơn nữa em là đến thăm chị Nhạc Ngưỡng, còn chưa nói với chị Nhạc Ngưỡng được câu nào, anh đã muốn đuổi em đi rồi đúng không? Em không đi.”

“Chu An Bình, em phải biết là em bây giờ đang là học sinh cấp ba, đừng để anh phải chỉnh mấy thứ này có được không!”

Chu An Bình mới không thèm quan tâm những nhữ này, làm mặt quỷ với anh rồi chạy lại vào nhà, Nhạc Nho muốn kéo lại nhưng không kịp. Vừa vào đến nhà cô chạy luôn đến trước mặt Nhạc Ngưỡng: “Chị Nhạc Ngưỡng, em muốn nói chuyện với chị một chút có được không ạ?”

Nhạc Ngưỡng nhìn thấy Nhạc Nho từ phía sau đi đến, gật gật đầu, đưa Chu An Bình vào phòng ngủ mình, hỏi: “Bình Bình, em muốn nói với chị cái gì vậy?”

Chu An Bình ý cười nồng đậm ngồi lên trên giường của Nhạc Ngưỡng, sau đó ở trong lòng ấp ủ một chút mới mở miệng nói: “Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là…chỉ là muốn hỏi chị Nhạc Ngưỡng là khi chị ở độ tuổi của em, chị có người trong lòng không ạ?”

Nghe thấy lời này, trong phút chốc Nhạc Ngưỡng đã đoán ra được tâm ý của cô nương này, thế là trong lòng nổi lên ý vị muốn buôn chuyện: “Ồ? Xem ra Bình Bình đã có người trong lòng rồi?”

Chu An Bình có chút ngượng ngùng mà che mặt, cũng không có phủ nhận, mà đem những phiền muộn trong lòng nói ra: “Thì bây giờ em đang là học sinh cuối cấp mà, em biết không nên hành xử theo cảm tính, vì thế em đã giấu trong lòng, dù sao thì em cũng sắp thi đại học rồi, đợi em thi xong liền có thể quang minh chính đại tỏ tình với anh ấy, cùng anh ấy ở bên nhau rồi không phải sao? Hơn nữa, chỉ còn một tháng nữa thôi là em đã đủ mười tám tuổi rồi!”

Thấy tâm tư thiếu nữ của Chu An Bình, Nhạc Ngưỡng bất giác nghĩ lại bản thân thời đó. Mỗi ngày đều hoan tưởng rằng đợi bản thân sau khi trưởng thành sẽ tỏ tình với Trần Bạc Viễn như thế nào, nên làm bạn gái của anh như thế nào, vì thế những tâm tư này của Chu An Bình cô đều có thể cảm nhận được, hiểu rõ đến mười phần.

Cô vỗ vỗ vai Chu An Bình, rất trịnh trọng nói với cô ấy: “Bình Bình, ở độ tuổi của em có người trong lòng là chuyện bình thường, nhưng em cần phân rõ cái gì quan trong hơn, bây giờ, quan trọng nhất đối với em là thi đại học, đợi em thi xong rồi, đợi em chính thức là người trưởng thành rồi, em liền có thể dũng cảm đi theo đuổi người mình thích. Đương nhiên bây giờ không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến bản thân, chị nghĩ, người con trai mà em thích kia cũng sẽ không hy vọng vì cậu ấy mà tương lai của em bị ảnh hưởng đúng không?”

Chu An Bình gật gật đầu, lộ ra nụ cười: “Vâng, điều này em biết ạ, em vẫn luôn đợi mình trưởng thành, đợi thi xong đấy!”

Bên trong hai người nói chuyện vui vẻ, Nhạc Nho lại khó chịu ngồi trên sô pha, đặc biệt là khi nhận được thông báo thay đổi phương án, hắn lại càng bực bội mà mở máy tính ra.

Lộ Tĩnh Chi vừa gọt táo xong nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi cảm thán nói: “Mẹ bảo này Nhạc Nho, sao giờ con lại không vui như vậy chứ? Lúc nhỏ luôn chạy chạy nhảy nhảy như quả dưa ngọt vậy, từ lúc lớn lên lời càng ngày càng ít, bây giờ cả ngày đều là vẻ mặt tức giận, con như vậy chẳng có cô gái nào thích nổi đâu. Nghe mẹ này, cười nhiều chút, học tập Viễn Viễn đi, vẻ mặt cười tủm tỉm ai nhìn cũng thích.”

“Thôi đi ạ, cái bộ mặt của hắn không cười còn giả vờ được, chứ cười lên nhìn như kẻ ngốc vậy!”

“Ấy con nói cái gì vậy? Cài gì là kẻ ngốc? Con nghĩ rằng cái bộ mặt bây giờ của con tốt được đến đâu chứ?”

“Mỗi câu mỗi chữ đều chẳng xa được Viễn Viễn, sao vậy ạ? Mẹ muốn Trần Bạc Viễn làm con rể mẹ hay là con trai ruột đây? Đừng nằm mơ nữa Lộ nữ sĩ của tôi, cả đời này không thể xảy ra được đâu.”

Hắn mở miệng nói, rất chắc chắn nói với Lộ Tĩnh Chi, khiến Lộ Tĩnh Chi nhất thời không biết nói cái gì nữa.

Khoảng gần một tiếng sau, Nhạc Nho nhận được điện thoại của chú Chu, chu Chu nói mình một chút nữa mới trở về, nếu như Nhạc Nho có thời gian có thể đưa An Bình hay không, vì ngày mai cô còn phải đi học, không thể về quá muộn được.

Nhạc Nho nhìn đồng hồ, đồng ý nói: “Chú Chu, chú yên tâm, bây giờ cháu sẽ đưa em ấy trở về.”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với chú Chu, hắn liền gõ cửa phòng Nhạc Ngưỡng, gọi Chu An Bình ra, nói với cô ấy lời của chú Chu, cho đến khi hắn ở trước mặt cô gọi cho chú Chu xong, cô mới thành thật nghe lời.

Cùng Nhạc Nho đi đến bên cạnh xe anh, Chu An Bình nhìn thấy là một chiếc hoàn toàn mới, ngồi lên vô cùng kích động ngạc nhiên hỏi: “Anh Nhạc Nho, anh đổi xe rồi ạ?”

Nhạc Nho cong khóe miệng: “Em cảm thấy anh có tiền à?”

“Không có, vậy chiếc xe này chắc chắn không phải của anh, xe của anh đâu rồi?”

Lời này như đâm thẳng vào tim mà.

Nhạc Nho lười đáp lại cô, dặn dò cô thắt dây an toàn, sau đó liền lái xe ra khỏi tiểu khu.

Từ đây đến nhà chú Chu không phải quá xa, đặc biệt là buổi tối đường không có nhiều xe, thêm nữa là Nhạc Nho lái rất nhanh, không đến nửa giờ đã ra khỏi đường cao tốc rồi.

Nhìn thấy sắp về đến nhà rồi, Chu An Bình có chút không nỡ,  nhìn Nhạc Nho, nghĩ ngợi một chút mới nói: “Anh Nhạc Nho, tháng sau là sinh nhật mười tám tuổi của em rồi, hôm đó…anh sẽ đến tham dự tiệc sinh nhật của em chứ?”

Nhạc Nho hơi sửng sốt, lúc này mới nhớ đến tháng sau là sinh nhật của nha đầu này. Hắn cười một tiếng, biểu tình không đồng ý: “Trẻ con bây giờ hạnh phúc thật, sinh nhật cũng mở yến tiệc chúc mừng? Thế giới người trưởng thành bọn anh không có nhiều thời gian như vậy.”

Nghe được lời này, Chu An Bình có chút thất vọng, nhưng vốn dĩ cô cũng không có ôm lấy hy vọng, vì vậy rất nhanh liền có thể điều chỉnh lại được tâm tư, cười cười nói: “Không đến cũng không sao, anh biết là được rồi.”

Nhạc Nho suy tư nhìn cô, sau đó sửa lại ánh mắt mình, trầm lặng lái xe đến dưới nhà cô.
Bình Luận (0)
Comment