Phát Súng Tình Yêu

Chương 48

Edit: Gió

Beta: Đá Bào

Ảnh: Pinterest

Trần Bạc Viễn định nói cụ thể với Nhạc Ngưỡng về người sinh ra anh kia, nhưng Nhạc Ngưỡng lại đứng về phía anh vô điều kiện, cho anh sự tin tưởng hoàn toàn, nếu như vậy thì, anh cũng cảm thấy không cần thiết phải nói rồi. Có những bức họa như vết sẹo lòng, một mình biết là được rồi, không cần để cho người mình yêu biết, chỉ khiến cô ấy càng thêm đau lòng.

Vì vậy Trần Bạc Viễn khẽ mím môi, thu lại lời định nói.

Tuy nhiên tối đó khi về đến nhà, ông Trần gọi anh lại, không biết từ đâu mà biết được chuyện của người kia, vì vậy ông hỏi Trần Bạc Viễn: “Viễn Viễn, nghe nói…hôm nay bố ruột con ở bệnh viện…..”

Trần Bạc Viễn hơi sững người, anh nhìn về phía ông Trần, nhìn thấy trên gương mặt ông chất chứa có điều muốn hỏi lại không dám hỏi, khiến anh bỗng đau lòng.

Không nhịn được mà chặn ngang lời ông Trần: “Bố ruột nào? Con chỉ có một người bố ruột là bố thôi.”

Ông Trần định mở miệng, ngồi trên xe lăn đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đục ngầu có một dòng cảm xúc không thể nhìn thấu được.

Gần đây ông ăn uống không tốt lắm, cơ thể ngày càng gầy, thậm chí gương mặt chẳng còn chút thịt nào, đầy những nếp nhăn, sự già nua ấy khiến người ta thấy đau lòng khôn xiết.

Nếu như sinh mệnh là một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc, thì ông giống như một bức họa cũ kỹ đã phai màu.

Trần Bạc Viễn nhìn mà lo sợ, trái tim vốn dĩ đã đầy sẹo nay lại bị rạch thêm một nhát.

Anh quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn ông Trần, nói: “Bọn họ còn có con cái, cho bọn họ một phần viện phí là sự lương thiện lớn nhất của con rồi. Người con nên chăm sóc, nên lo lắng là bố. Trái tim con cũng chỉ nhỏ như vậy thôi, không chứa được nhiều người như vậy.”

“Bố, thực ra…..còn có một chuyện con muốn nói với bố.”

Trần Bạc Viễn bình tĩnh nói, chẳng chút do dự hay trốn tránh: “Con và Nhạc Ngưỡng ở bên nhau rồi.”

Ông Trần nghe vậy, sững ra một hồi, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Sau một hồi trầm lặng, câu đầu tiên ông hỏi lại là: “Bố mẹ Ngưỡng Ngưỡng có biết không?”

Đây là phản ứng theo bản năng của ông, cũng là ngọn nguồn của sự tự ti, hèn nhát trong Trần Bạc Viễn năm đó.

Mặc dù nhìn anh cao lớn, độc lập trách nhiệm. Nhưng đã từng, có sự tự ti và hèn nhát giống với ông Trần, anh là do gia đình kia và tuổi thơ bất hạnh gây nên, mà ông Trần, lại là vì những vất vả và mất mát ngày tích tháng tụ đem lại.

Đối với ông mà nói, có thể bình an là hạnh phúc lớn nhất lớn rồi. Những người vùng vẫy ở tầng lớp dưới đáy đến độ tuổi trung niên mới sống như thế này, có lẽ là trời cao thương xót, mới cho ông người ‘con trai’ là Trần Bạc Viễn. Khiến cuộc sống đơn độc lại tăm tối năm đó của ông có thêm vài phần sắc màu.

Nhưng người thừa cũng có tình cảm, đơn thuần chỉ là phân tích của lý trí mà thôi, gia đình Nhạc Ngưỡng có chấp nhận bọn họ hay không?

Có những lúc mối qua hệ xã hội rất phức tạp, bạn tốt, hàng xóm tốt không thể đại diện cho việc có thể trở thành thông gia tốt.

Kỳ vọng của bố mẹ Nhạc đối với Nhạc Ngưỡng ông Trần nhìn rõ được, thậm chí ông coi Nhạc Ngưỡng như con gái ruột mình mà hy vọng cô có thể gả cho một người có điều kiện tốt.

Gia thế tốt, nhân phẩm tốt, tương lai cũng có thể giúp đỡ cho gia đình của cô.

Suy nghĩ kỹ càng, Trần Bạc Viễn trừ việc là người tốt, gia đình, hoàn cảnh của bọn họ lại rất mịt mù.

Hơn nữa Trần Bạc Viễn lại lớn hơn Nhạc Ngưỡng nhiều như vậy….

Ông Trần nghĩ rất nhiều, cuối cùng lắc lắc đầu hết lòng  nói với Trần Bạc Viễn: “Bạc Viễn, lỡ như bố mẹ Nhạc bên kia không đồng ý, con cũng đừng kiên trì nữa. Bố thật lòng muốn nói với con, bố không hy vọng con bị bố mẹ người khác khinh thường, cũng không hy vọng con và Nhạc Ngưỡng vì người lớn mà không vui vẻ, bố mẹ Ngưỡng Ngưỡng trước giờ đối với con bé có kỳ vọng rất lớn, chỉ luận đến điều kiện của chúng ta, bọn họ có thể…….”

“Bố, con đã nói với bố mẹ của Ngưỡng Ngưỡng rồi, bọn họ cũng đã biết con và Nhạc Ngưỡng đang ở bên nhau, không hề phản đối.”

“Sở dĩ con bây giờ mới nói với bố, là sợ bố không đồng ý, bố….không phải là cảm thấy con rất kỳ quái hay rất vô sỉ chứ ạ?”

“Con lớn hơn Nhạc Ngưỡng nhiều tuổi như vậy, rõ ràng cô ấy lại có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, hơn nữa con lại…….”

“Chỉ cần con thích, Ngưỡng Ngưỡng thích, bố mẹ hai bên không phản đối, bố đương nhiên rất vui vẻ rồi. Nói thật thì, bỏ qua những nguyên do khác đi, bố thật lòng chúc phúc cho hai đứa.”

Tâm tư của Trần Bạc Viễn ông sao có thể không rõ được chứ?

Nhiều năm như vậy nhìn anh trưởng thành, cũng nhìn Nhạc Ngưỡng trưởng thành, chút tâm ý kia của Nhạc Ngưỡng, cả chút tâm ý của Trần Bạc Viễn nữa, ông đều đã nhìn rõ từ lâu.

Chỉ là khi ấy ông cảm thấy hai người không phải là người cùng thế giới, hơn nữa lại còn quá trẻ, căn bản khó có kết quả. Vì vậy bình thường cũng chi trêu chọc thôi, trước giờ chưa từng coi là thật.

Nhưng không ngờ rằng, vòng vòng đến bây giờ, hai đứa nhỏ vẫn lựa chọn ở bên nhau.

Ông Trần rất vui, đặc biệt nghe được bố mẹ Nhạc Ngưỡng đã đồng ý rồi thì càng vui hơn.

Những lo lắng trong tiềm thức ấy cũng bị niềm vui này làm tan biến đi.

Cuối cùng ông cũng không giấu được cảm xúc trong lòng, giương tay vỗ vỗ vai Trần Bạc Viễn: “Đối xử tốt với Ngưỡng Ngưỡng, một người đàn ông biết gánh vác phải có trách nhiệm! Bố tin rằng hai đứa nhất định sẽ hạnh phúc.

Trần Bạc Viễn giương khóe môi, hai bố con nhìn nhau cười.

Ánh hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào căn phòng, có thể nhìn rõ được những hạt bụi bay trong không khí, khoảnh khắc ấy Trần Bạc Viễn như nhìn thấy thân thể cường tráng của ông Trần ngày trẻ.

Thời gian quả là một thứ đáng sợ, nhắy mắt, ông đã già như vậy rồi….

Thời điểm Trần Bạc Viễn vừa nhập ngũ, lớp bọn họ có rất nhiều công tử hoàn cảnh gia đình tốt, ít nhất cũng là có cả bố cả mẹ, gia đình bậc trung.

Hoặc là cũng có thể do trung hợp đi, trong lớp họ đều là con cháu của những cán bộ ưu tú, duy nhất Trần Bạc Viễn là ngoại lệ.

Anh nhớ rõ lúc mới huấn luyện, đồng đội anh có hỏi anh một vấn đề liên quan đến bố mẹ.

Lúc ấy độ tuổi của bọn họ là những người bắt đầu hiểu chuyện nhưng lòng lại nôn nóng, một mặt bắt đầu cảm nhận sâu sắc hơn tình yêu của bố mẹ, mặt khác cá tính bên trong cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Đối với bố mẹ, trong nhận thức của Trần Bạc Viễn không được sâu sắc như hiện tại, có thể nói từ khi anh bắt đầu có kí ức, đã không có ý niệm gì về bố mẹ rồi.

Trong tiềm thức của anh, là phải nghe lời, phải biểu đạt bản thân, vì chỉ có như vậy thì trong đám trẻ mới nhận được sự chú ý của người khác, nhận được nhiều đồ ăn hơn.

Nhưng anh sinh ra với bản tính hướng nội, trừ việc nghe lời, những điều khác đều không làm được, vì vậy trước giờ đều là đứa trẻ không được chú ý đến.

Thậm chí chẳng dễ dàng gì, anh lại vì cái tính cách kia mà bị bỏ rơi.

Vì vậy đối với vấn đề về bố mẹ, anh chẳng đưa ra nổi đáp án.

Cho dù được ông Trần nhận nuôi nhiều năm, cảm xúc đối với ông Trần chỉ là cảm xúc đối với người thân mà thôi, mãi chẳng thể đạt được tình cảm đối với một người cha ruột.

Nhưng sau khi nhập ngũ, rời khỏi nhà lâu như vậy, những ký ức nhớ nhung điên cuồng khiến chữ ‘bố’ này ngày càng sâu đậm, cho đến khi ông Trần mắc bệnh.

Anh sốt sắng, vừa kinh hoảng vừa lo sợ, mỗi khắc đều khiến anh nhận ra rõ hơn quan hệ của hai bố con.

Không biết từ lúc nào, hình ảnh của ông Trần đã khắc sâu vào xương máu anh.

Sự dịu dàng, lương thiện của ông, cách ông đối nhân xử thế đều ảnh hưởng sâu sắc đến Trần Bạc Viễn, đặc biệt đối với việc bây giờ anh chẳng thể tuyệt tình đối với những việc xung quanh, cho dù là đối với người bố không nói đạo lý kia, anh cũng không tính toán gì, làm một việc nên làm.

Nhưng đây không đại diện cho anh là một thánh nhân không hề phân xét, có thể tận lực đi giúp đỡ người gieo gió gặt bão kia.

Con người sẽ có lúc gặp khó khăn, nhưng cũng có khi chỉ là hậu quả báo ứng mà thôi.

Trần Bạc Viễn đứng trước giá sách, vô ý nhìn thấy cuốn vở viết văn từ ngày xưa của anh, anh nhớ rất rõ ràng, bên trong cuốn vở đấy có rất nhiều trang chỉ có đề bài mà không nội dung, bởi vì chủ đề chỉ có một, là về bố mẹ.

Anh lấy cuốn vở ra, nhớ lại cảm xúc suy nghĩ thời cấp ba của mình, tìm được chiếc bút bi cũ kĩ từ trên bàn học.

Bố của anh, chỉ có một người.

Trong mắt người khác ông là công nhân đào mỏ hầm lôi thôi luộm thuộm, nhưng chỉ có anh mới biết, khi ở nhà, thỉnh thoảng có lúc ông sẽ học những minh tinh trên ti vi lấy lược chải tóc chẳng chút cẩu thả. Cũng chỉ có anh mới biết, mỗi ngày được nghỉ ở nhà ông đều nghiêm túc giặt sạch sẽ những bộ quần áo bẩn kia.

Tích cực lạc quan, hài lòng với những gì mình có, bởi vì cực khổ nhiều năm cùng với cuộc sống áp lực khiến ông mắc bệnh, sau khi điều trị không kết quả, đã bỏ cuộc những cuộc điều trị đau đớn ấy, trở về nhà tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng.

Bất giác đã vượt qua được thời gian dự liệu rồi.

Nhưng Trần Bạc Viễn đã chuẩn bị tâm lí cho việc ông có thể rời đi bất cứ khi nào……

—–

Ngày hôm sau.

Nhạc Ngưỡng vừa ra khỏi của, khi nhìn xuống dưới lầu đã nhịn không được mà từ hành lang trước cửa gọi Trần Bạc Viễn: “Trần Bạc Viễn!”

Rồi vui vẻ như đứa trẻ mà chạy nhanh xuống dưới, hai tay giơ ra trực tiếp nhào về phía Trần Bạc Viễn.

Dường như Trần Bạc Viễn sớm đã đoán được cô sẽ hành động như vậy, xuống xe giang đôi tay đợi cô xuống. Giây phút nhào vào lòng anh, Nhạc Ngưỡng như con gấu koala bám vào người anh, hai mả đỏ ửng ôm chặt anh.

Hai học sinh nhỏ đeo ba tô đi ở phía trước, trố mắt đứng nhìn một màn này, một trong hai đứa bỏ hộp sữa bò xuống, mặt đầy chán ghét mà bỏ lại một câu: “Dì Nhạc Ngưỡng, dì thật chán ngấy mà!”

Nhạc Ngưỡng nghe vậy, hung dữ nhìn qua, trợn tròn mắt lên: “Con nói ai chán ngấy hả! Có tin dì bắn con một cái không hả!?”

“Lêu lêu lêu, con biết thừa là dì khoác lác, dì có đem súng đi đâu.”

Đứa nhóc kia làm mặt quỷ, nào ngờ Trần Bạc Viễn lại lấy từ trong túi ra một khẩu súng tinh xảo, chơi đùa trên tay.

Hai đứa nhóc nhất thời bị dọa hết hồn một phen, loạn xạ chạy rời khỏi.

Nhạc Ngưỡng cười cười xoay mặt lại, rời khỏi người anh rồi vội vàng hỏi: “Súng thật ạ?”

“Nghĩ cái gì thế? Người dân thường như anh sao có thể giữ súng được?”

Anh vừa cười nói vừa khởi động xe, Nhạc Ngưỡng nghe vậy tò mò lấy chiếc súng kia qua.

Trần Bạc Viễn xoay đầu xe, nói với cô: “Là mô phỏng, đạn an toàn, dành cho học viên mới dùng, lần trước có phát vài thùng cho họ, không hiểu sao trong nhà vẫn còn một khẩu, anh liền đem qua đó.”

Nhạc Ngưỡng tấm tắc vài tiếng, sờ vuốt bên ngoài khẩu súng: “Giống như thật ý.”

Nói rồi trong đầu lại hiện lên hình dáng Trần Bạc Viễn bắn súng, bất giác mà đôi mắt trở nên lấp lánh, vậy viên đạn bắn vào đâu ư, chính là bắn vào trái tim cô.

Lúc này Nhạc Ngưỡng khó có thể miêu tả cảm xúc ở trong lòng mình.

Ở chỗ Trần Bạc Viễn không nhìn thấy, cô dùng tay hướng về phía trái tim anh vẽ vài nét, hành động ấu trĩ này lại khiến cô vô cùng vui vẻ, giống như bản thân để lại kí hiệu trên người anh vậy, từ nay trở đi người này chính là của cô rồi.
Bình Luận (0)
Comment