Chương 1044
Buổi Tiệc… Bắt Đầu! 2
Mấy ngày này trong thành xảy ra vài vụ va chạm khí tức mãnh liệt, rõ ràng là thính giả ở trong thành xuất hiện xung đột, Tô Bạch cũng không đi kiểm tra, bây giờ việc mà hắn phải làm chính là canh chừng bên cạnh Cinderella, sau đó đưa Cinderella đến buổi tiệc an toàn, đến khi ấy, có thể thành công hay không, còn phải xem tạo hóa của Cinderella.
Tô Bạch không rõ các Cô bé Lọ Lem khác có được khắc họa ra như Cô bé Lọ Lem này của mình hay không, nếu mỗi một Cô bé Lọ Lem đều có đặc điểm của mình, vậy vị này của mình, chà, cũng không biết có thể tính là ưu tú hay không, nhưng ít nhất về phương diện kỹ thuật trên giường chắc hẳn cũng dẫn đầu đi.
Có đôi khi nghĩ lại cũng cảm thấy rất hoang đường, đường đường là thính giả, bây giờ lại dựa vào kỹ thuật không chính đáng này để có thể thành công của nhiệm vụ, trong này hiển nhiên có sự va chạm ở nhiều phương diện như âm mưu ám sát và thực lực của mọi người, nhưng dựa theo sự quan sát của Tô Bạch hiện tại, phần lớn người vẫn coi Cô bé Lọ lem trong tay mình thành vương bài dự định tung ra.
Điều này mang đến cho người một loại cảm giác không làm việc đàng hoàng, phong cách thế giới chuyện xưa của thính giả sao lại biến thành kỳ quặc như vậy?
Nhưng nghĩ lại, cũng không phải không có khả năng bởi vì Phát thanh đã có chút chán ghét khẩu vị đánh giết kia rồi, cho nên mới đổi gia vị, chế biến ra món ăn này, thực ra cũng giống như Cô bé Lọ Lem mà Tô Bạch đã giết của ba thính giả phương Tây đó trước kia, hiển nhiên bọn họ đã mất đi phần thưởng nhận được ở nhiệm vụ chính số hai, cũng sẽ đối mặt với sự trừng phạt tăng độ khó lên năm mươi phần trăm ở nhiệm vụ chính số ba, nhưng trong khoảng thời gian này, ba người bọn họ hoàn toàn có thể đi tự do đi thăm dò thế giới chuyện xưa này, bởi vì cùng với cái chết của Cô bé Lọ Lem của bọn họ, bọn họ đã tự động vô duyên với nhiệm vụ chính số hai rồi.
Dưới tình hình này, ba người bọn họ đi mày mò trong thế giới chuyện xưa này, không tiến vào tòa thành này mà đi vào rừng tìm ma thú, hoặc đến nơi khác kiếm tiền, thử vận may gì đó, Phát Thanh cũng sẽ không ngăn cản, điều này thực ra cũng được tính là thu hoạch ở một phương diện khác.
Nhưng bây giờ Tô Bạch cũng không có cách nào khác, bước đệm trước đó đã được làm ra nhiều như vậy, mình lại có thân phận của Vampire, dẫn theo Cinderella đi tiến vào bữa tiệc, không thể nghi ngờ gì sẽ nhận được ưu thế rất lớn, dưới tình huống này, nên lúc đầu Tô Bạch cũng không có lý do dùng một đao làm thịt Cô bé Lọ Lem của mình, sau đó vui vẻ chạy khắp thế giới chuyện xưa thử vận may.
“Đại nhân, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Cinderella đã thay xong lễ phục mới, trên chân là một đôi giày da khá tinh tế, tất lưới trên chân rõ ràng hiện ra một loại tư thế khiến người thèm rỏ dãi.
“Tôi vẫn có chút hoang mang.” Cinderella kéo Tô Bạch và bảo, sau đó cô ta nhìn vào phía dưới của Tô Bạch: “Gần đây tôi vẫn luôn dùng ghế luyện chân, vẫn chưa không tiếp xúc với vật thực, tôi sợ tôi…”
Tô Bạch đứng dậy, duỗi tay vỗ lên vai của Cinderella.
“Không sao, hơi trúc trắc và không thành thục, ngược lại có thể khiến hoàng tử cảm thấy cô khá đơn thuần, đạo lý này cô hiểu chứ.”
“Tôi hiểu.” Cinderella gật đầu.
“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể xuất phát.”
Hắn đã kêu ông chủ nhà trọ hẹn sẵn một cỗ xe ngựa, rồi cùng Cinderella khoác tay nhau đi lên xe ngựa.
Phủ của vị bá tước thực ra không nằm trong thành, mà nằm ở ngoại ô tòa thành, chiếm vị trí rất lớn, là một pháo đài, bao gồm cả một nông trang rộng lớn xung quanh lấy pháo đài làm trung tâm.
Buổi tiệc bắt đầu vào hoàng hôn, bây giờ người tới đã rất nhiều rồi, đợi khi sắp vào cửa, xe ngựa dừng lại, không thể tiếp tục đi vào trong.
Tô Bạch và Cinderella xuống xe, trang phục của Cinderella vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của không ít người gần đó, thực sự thì một đôi tất lưới đó không muốn người chú ý cũng khó.
Tiến vào buổi tiệc này, không cần thiệp mời, người có duyên đều có thể tới.
Tô Bạch và Cinderella khoác tay nhau đi về phía trước một đoạn đường, lại nhìn thấy người quen, là An Lạc.
Lúc này, An Lạc và Nặc Oa đứng chung, bên cạnh hai người còn có một cô gái mặc lễ phục màu trắng thoạt nhìn rất thuần khiết, rất dễ nhận thấy, đó là Cô bé Lọ Lem của hai người bọn họ, chỉ có điều con đường mà bọn họ đi khác với Tô Bạch, phía Tô Bạch đi là con đường tiền vệ nóng bỏng, mà bọn họ chủ yếu nhấn vào vẻ thanh thuần.
Tô Bạch để ý vào chân của Cô bé Lọ Lem đó, là một đôi giày cao gót màu trắng, không phải là giày thủy tinh màu đỏ kia.
Lúc này, hắn nhìn thấy Cố Du Trung và Lam Sắt cũng đi qua, bên cạnh bọn họ cũng dẫn theo một cô gái, ăn mặc rất lộng lẫy, dưới chân đi một đôi giày thủy tinh màu đỏ thật chói mắt.
Cố Du Trung nhìn thấy đám người Tô Bạch và An Lạc, chỉ khẽ hừ một tiếng, mang theo một tư thế của người thắng, trực tiếp đi qua trước mặt hai người bọn họ.
Trên mặt của An Lạc lộ ra vẻ tức giận không cam lòng, khiến Cố Du Trung rất hưởng thụ.
Đợi sau khi Cố Du Trung và Lam Sắt dẫn Cô bé Lọ Lem của bọn họ đi về phía trước, An Lạc mới khôi phục lại vẻ bình tĩnh, mang theo một nụ cười ý vị sâu xa, nhìn Tô Bạch và bảo: “Cậu biết, không có chuyện gì thú vị hơn so với nhìn thấy một thằng ngu tự cho mình là đúng đi chịu chết.”
“Cho nên, anh cố tình để bọn họ cướp mất đôi giày thủy tinh màu đỏ mà anh đã lén trộm sao?” Tô Bạch hỏi.
“Bằng không thì sao? Đôi giày thủy tinh đó là của mẹ hoàng tử, hê hê hê, lát nữa có trò hay rồi.”