Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1060 - Chương 1060 Sự An Ủi Giữa Những Người Đàn Ông 2

Chương 1060

Sự An Ủi Giữa Những Người Đàn Ông 2


Hai sự lựa chọn này, thực ra Tô Bạch ở nơi này cũng không chắc chắn cho lắm, đầu tiên, nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì người phương tây chắc hẳn còn lại bốn người nữa, hợp tác với người phương tây, không phải vì mang theo thành kiến chủng tộc, mà là vì đôi bên hoàn toàn không phải người chung một đường, huống chi còn có ba người phương tây, Cô bé Lọ Lem của bọn họ là bị mình giết chết, trên cơ bản, không có khả năng hợp tác, còn hợp tác với người phương đông thì sao?


Cố Du Trung và Lam Sắt vì chuyện đôi giày thủy tinh màu đỏ mà bị lão vương phi nhận mặt giữ lại ngay tại trận, sống chết còn chưa rõ, nhưng xác suất lớn là chết rồi, vậy cũng chỉ còn lại An Lạc, Nặc Oa và Ngô Nại Hà.


Theo quan điểm của Tô Bạch, An Lạc chỉ là một người thoạt nhìn rất thông minh, nhưng lại kém đám người hòa thượng và mập mạp quá nhiều, bởi vì anh ta thực sự quá tự cho mình là đúng, cũng quá bộc lộ tài năng, hơn nữa còn phô bày tính quen hại người đó như một lợi thế ưu tú của mình, hợp tác với người như vậy, anh ta có khả năng vào thời điểm rất không thông minh, đột nhiên ở sau lưng đâm bạn một nhát, hoàn toàn không có cảm giác an toàn như khi hợp tác với đám người hòa thượng và mập mạp, ít nhất thì khi có chung lợi ích, hoàn toàn không cần thiết phải để ý đến loại chuyện đâm dao sau lưng nhau này.


Ngô Nại Hà lại càng là một người thấy sóng ngã cả thì tay chèo, đầu óc không tốt, có thể lừa anh ta tới làm trợ thủ cho mình, nhưng nếu chỉ có mình và Ngô Nại Hà, thì thi thể của hai thính giả phương Tây treo trên tường thành đó chính là kết cục tốt nhất, vì sức mạnh của bọn họ vẫn chưa đủ.


Như vậy dưới sự phân tích, dường như hợp tác với bé ngoan hoàng tử này, ngược lại chính là một con đường khá khả thi.


“Đúng rồi, cha anh đâu?” Tô Bạch hỏi, người này là hoàng tử, vậy rõ ràng là có quốc vương rồi.


“Cha tôi đã sớm mất tích rồi, tôi vẫn chưa đến tuổi làm lễ trưởng thành ở Huyết tộc, cho nên vẫn luôn là hoàng tử, mà chuyện trong tộc, trên cơ bản đều là mẫu hậu quyết định.”


“Ồ, nghĩa là chủng tộc này của các anh, hoặc nói là vương quốc, chỉ là một nhóm Huyết tộc ở đây mà thôi, mà không phải là toàn bộ Huyết tộc trên thế giới?”


“Thực ra, có rất nhiều quốc gia Huyết tộc.” Hoàng tử dường như cam chịu với cách nói này.


Ý nghĩ chính là bây giờ anh ta có xác suất lớn chính là một người cô độc, sau này muốn tộc đàn lớn mạnh trở lại, hoặc là cứu tộc nhân bị giam cầm ra, hoặc là anh ta lại sinh con đàn cháu đống, từ từ đi thu nạp những Huyết tộc khác, hoặc là bản thân lại tìm người có tư chất tốt để phát triển thành viên mới.


“Không phải cậu có ý với mẫu hậu của tôi sao?” Hoàng tử đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, anh ta nhìn Tô Bạch, hỏi với vẻ nôn nóng: “Chỉ cần cậu có thể giúp bản điện hạ cứu mẫu hậu và những tộc nhân khác, bản điện hạ tin rằng mẫu hậu sẽ nể tình ơn cứu mạng của cậu, mà ở bên cạnh cậu.”


“…” Tô Bạch.


Hắn im lặng thật lâu, đột nhiên cảm thấy có hơi cạn lời, nhưng vẫn gật đầu, đáp: “Được rồi, vì tình yêu.”


Tô Bạch khiêng hoàng tử lên vai, đột nhiên cảm thấy có hơi kỳ lạ, ngược lại cũng không phải bởi vì hoàng tử này gay, mà là vì dựa theo lối suy nghĩ mà hoàng tử đã nói đó, thì bây giờ người mà mình cõng không phải hoàng tử, mà là con trai mình.


Bé con Tô Vũ Hiên, lại có thêm một anh trai hoàng tử.


Vừa nghĩ đến điểm này, khóe miệng của Tô Bạch lại lộ ra một nụ cười, hắn chính là một người như vậy, cho dù là khi đối mặt với sự thật về thân thế của mình, cũng có thể rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, khi sự mê hoặc đáng sợ ở nơi chứng đạo đó tọa lạc trên người hắn, mà hắn vẫn có thể chống đỡ được, tất cả những chuyện này, thực ra đều chứng minh Tô Bạch có một trái tim rộng lớn, ừm, có lẽ đây cũng là lợi ích duy nhất có thể tìm được của người mắc bệnh thần kinh, chuyện và cục diện mà người bình thường rất khó chấp nhận, thì Tô Bạch ngược lại, có thể bình tĩnh đối mặt.


“Cậu cười cái gì, mẫu hậu tôi vẫn chưa được cứu ra đâu.” Mặt của hoàng tử cách mặt của Tô Bạch rất gần, hiển nhiên có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi trong biểu cảm của hắn: “Cậu nói xem, có phải bản điện hạ nên cảm ơn cậu hay không, nếu không phải bản điện hạ đuổi theo cậu ra ngoài, rời khỏi tòa thành đó, thì có khả năng bây giờ bản điện hạ cũng biến thành tù binh của đám người tòa thánh đó rồi, hoặc có lẽ là dứt khoát chết trong trận chiến với tòa thánh.”


“Làm cha cứu con trai là chuyện rất bình thường.” Tô Bạch đột nhiên có hơi tò mò, hỏi: “Tại sao anh gần như không có tâm lý chống đối đối với việc mẫu hậu anh và tôi ở chung?”


Cho dù là phong cách trong vòng văn hóa phương tây khá cởi mở, nhưng cũng không thể cởi mở đến mức độ này được?


Hoàng tử ngược lại, nhìn Tô Bạch với vẻ hiển nhiên: “Cậu biết không, trong cả trăm năm phụ vương tôi mất tích này, tại sao tộc đàn của chúng tôi vẫn có thể tiếp tục khiến những trưởng lão đó duy trì sự trung thành?”


Nghe được lời này, Tô Bạch đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đáp: “Đừng nói với tôi, đám trưởng lão đó đều là quỳ gối dưới váy lựu của mẹ anh đấy nhé?”


(Chú thích: Quỳ gối dưới váy lựu dùng để so sánh đàn ông tôn sùng và ái mộ người phụ nữ phong lưu.)


“Quỳ gối dưới váy lựu có ý gì? Nhưng cũng tương tự thế đấy, mấy năm này mẫu hậu quả thực đã già đi một chút, trước đó đều là bà ấy dựa vào cổ tay và cơ thể của mình, để liên kết chặt chẽ đám trưởng lão đó với tộc đàn, đảm bảo sự sinh tồn và phát triển của tộc đàn ở nơi này.


Cậu là Huyết tộc, lại còn trẻ tuổi như vậy, cho nên tôi cũng không để ý chuyện mẫu hậu tôi đổi khẩu vị.”


Tô Bạch hít một hơi thật sâu, rồi nhìn hoàng tử, đột nhiên cảm thấy anh ta có hơi đáng thương: “Chẳng trách anh lại thích đàn ông, cũng khổ cho anh rồi.”


“Không không không, người khổ là cậu kìa.”


Lúc này, hai người đàn ông lại nói lời an ủi lẫn nhau.


Chương 1060

Bình Luận (0)
Comment