Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 1062 - Chương 1062 Có Thể Nói Chuyện Tử Tế Được Không? 2

Chương 1062

Có Thể Nói Chuyện Tử Tế Được Không? 2


“Cô thu dọn đồ đạc ở đây một chút đi, rất có khả năng tối nay, kỵ sĩ thánh điện của tòa thánh sẽ áp giải đám người lão vương phi về thành Vatican, tôi đoán những thính giả khác rất có khả năng sẽ tiến hành ám sát ở trên đường, tôi đã xin vào đội tùy tùng, cô thân là nữ hầu của tôi, cũng có thể đi theo đội với tôi, cho dù là linh mục cấp thấp thế nào cũng có đặc quyền này.”


An Lạc nhắc nhở Nặc Oa một chút, rồi lại chỉnh sửa dung mạo của mình trong gương, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, khi những thính giả khác đều đang huấn luyện Cô bé Lọ Lem của mình, thì An Lạc đã sớm tìm đến sức mạnh của tòa thánh trong thành này, hơn nữa còn thành công bắt sống một linh mục, sau khi dùng tinh thần lực đọc ký ức của ông ta, lại dịch dung thành ông ta, cũng vì vậy, mà khi buổi tiệc của Huyết tộc bắt đầu, thực ra An Lạc đã có một thân phận khác vào khi ấy.


Sức mạnh của tòa thánh đột nhiên xuất hiện, ngược lại khiến anh ta có hơi bất ngờ không kịp đề phòng, một linh mục cấp thấp như anh ta cũng không có tư cách biết được chuyện này, nhưng cũng may, sau khi sức mạnh của tòa thánh tiến vào nơi này, cũng cần nhận được sự ủng hộ từ sức mạnh chi nhánh giáo hội ở bản địa, An Lạc hiển nhiên được gọi vào, đồng thời cũng được sắp xếp đến canh chừng đám người lão vương phi, có thể nói là vận may tốt đến bùng nổ.


Thực ra, vào tối qua, hai thính giả phương tây đó gần như đã ám sát lão vương phi thành công, bởi vì ban ngày, người của tòa thánh vừa mới treo cổ thế lực Huyết tộc và thế lực thành chủ xong, đã rất mệt mỏi và buông lỏng, cũng không liệu đến tối đó có người tới cướp ngục, nếu như không phải vào thời điểm cuối cùng, An Lạc ra tay cưỡng chế ngăn cản hai thính giả phương tây tới ám sát đó, khiến cho kỵ sĩ thánh điện của tòa thánh và giáo chủ chạy tới, thì có khả năng bây giờ thế giới chuyện xưa này đã sớm kết thúc rồi.


Ngón tay của Nặc Oa nhẹ nhàng vuốt ve trên ma trượng, cô ta biết hành động này của An Lạc rất nguy hiểm, nhưng, thứ nhận được quả thực rất phong phú, trong lúc nhất thời, Nặc Oa với tính cách vẫn luôn cẩn thận dè dặt, từ trong đáy lòng cũng đang nghi ngờ về sự lo lắng của mình, có phải mình quá không phóng khoáng rồi không?


“Ừng ực… ừng ực ừng ực…”


Sau một phen chè chén, để lại mười mấy thi thể của đội thương nhân ngay tại chỗ, bọn họ nằm lộn xộn bên vệ đường, tất cả đều đã biến thành xác khô.


Mà hoàng tử điện hạ uống máu một phen thật sảng khoái, cũng không bị Tô Bạch hút máu tươi, lúc này sắc mặt cuối cùng cũng khôi phục lại một loại hồng hào nhợt nhạt, thương thế trên người cũng hồi phục đại khái sáu, bảy phần, tuy rằng không có cách nào lập tức hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, nhưng đã tốt hơn so với trước đó bị Tô Bạch khiêng trên vai giống như một con chó chết quá nhiều.


Tô Bạch tìm kiếm hàng hóa của đội thương nhân, vậy mà lại tìm được một điếu thuốc lá, hắn thuận tiện tìm được một vài tờ giấy, khi hoàng tử đang bận hút máu người tươi mới, thì Tô Bạch lại ở bên cạnh làm thuốc lá một cách ung dung thong thả, sau khi cuốn xong, hắn châm lên, rồi hút một hơi. Sau đó hắn hơi nhíu mày, trực tiếp ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm nát, mùi vị này, quả thực khó hút quá.


Hoàng tử ở bên cạnh lau vết máu trên mặt mình, vừa mỉm cười đi về phía Tô Bạch, hút máu, thương thế đã hồi phục nhiều như vậy, khiến tâm trạng của hoàng tử hiển nhiên cũng vô cùng tốt.


Tô Bạch thì lại đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh ta với vẻ mặt bình tĩnh.


“Cảm giác này…” Hoàng tử duỗi eo, rồi đi qua.


Sau đó.


“Vù!”


Hoàng tử phát lực ngay tại chỗ, cả người bắn đi, một tay trực tiếp bóp cổ Tô Bạch, đẩy hắn trượt về phía trước mấy chục mét, tới bên hồ nước, với một loại tốc độ cực nhanh, rồi ghì hắn dưới thân mình, nửa người của Tô Bạch đã chìm vào trong nước.


“Để tôi hồi phục thực lực, cậu không cảm thấy là một chuyện rất mạo hiểm sao?” Hoàng tử cười lạnh với Tô Bạch: “Hơn nữa, cậu lại còn muốn có ý đồ với mẫu hậu của tôi, cậu cho rằng cậu là ai? Cậu chỉ là một tên con hoang trong Huyết tộc này, một tên con hoang ngay cả truyền thừa cũng không có, lại cũng dám nhòm ngó vương phi cao quý của Huyết tộc, lại còn dám vấy bẩn vinh quang của Huyết tộc.”


Cả người hoàng tử trông có vẻ có hơi cuồng loạn, hai tay vừa ghì chặt Tô Bạch, vừa gầm lên giận dữ.


Tô Bạch vẫn trông có vẻ rất bình tĩnh.


“Cậu thật sự, không sợ tôi giết cậu sao?” Hoàng tử thấy hắn bình tĩnh như vậy, rõ ràng rất không thoải mái.


“Thứ nhất, đánh một chọi một, chúng ta đã thử hai lần rồi, lần đầu là tôi giữ sức, nên hòa, lần thứ hai tôi không giữ sức, anh bị tôi bắn nổ cửa hậu, giống như một con chó chết bị tôi cõng suốt hai ngày. Hơn nữa không nói bây giờ thực lực của anh vẫn chưa hồi phục đến trạng thái đỉnh cao, mà cho dù là hồi phục đến trạng thái đỉnh cao, anh cũng không phải đối thủ của tôi.”


Ngực của hoàng tử phập phồng, rõ ràng, anh ta biết lời Tô Bạch nói là thật, cho dù là khi anh ta ở trạng thái đỉnh cao, nhưng phần thắng của mình khi đối mặt với Tô Bạch thực ra cũng không lớn, huống chi với thương thế của mình, tuyệt không phải chỉ hút máu tươi của mấy chục người bình thường thì có thể hoàn toàn hồi phục như cũ.


“Bản điện hạ vừa yêu vừa hận cậu, nếu cậu sớm đồng ý làm vương phi của tôi, có khả năng đã không có nhiều chuyện như vậy rồi.”


“Ha ha, vậy đầu của chúng ta sẽ cùng bị treo bên đường bên trong bức tường thành làm vật triển lãm rồi.”


Hoàng tử “hừ” một tiếng, buông lỏng tay ra, Tô Bạch ngã vào trong dòng sông, sau đó, hoàng tử cũng ịn mông ngồi trong dòng nước, ánh mắt của anh ta có hơi trống rỗng, nhìn về phía trước, nhưng thứ nhìn tuyệt đối không phải là mấy chục thi thể ở trước mặt đó, những thi thể đó ở trong mắt anh ta, chỉ là canh lạnh cá nguội sau khi hưởng dụng mà thôi.


Tô Bạch cũng đứng dậy, trên người đã hoàn toàn ướt nhẹp, hai người đàn ông đều ướt sũng ngồi bên bờ sông.


Một cơn gió nhẹ thổi qua, thấy có hơi lạnh.


“Tôi biết tôi không thể tin tưởng cậu, bởi vì cậu chắc chắn có mục đích khác, nhưng tôi không biết bây giờ, ngoại trừ tin cậu ra, tôi còn có thể làm thế nào được nữa, tôi không có sự lựa chọn nào khác.” Hoàng tử nói với vẻ hơi uể oải.


Sau đó, anh ta nghiêng đầu qua với vẻ hơi bất đắc dĩ, dựa đầu mình lên vai của Tô Bạch: “Cầu xin cậu hãy nói cho tôi biết, tôi nên làm thế nào đây, tôi thật sự rất mơ hồ.”


“Bốp!”


Tô Bạch trực tiếp vỗ một phát vào gáy của hoàng tử, ấn cả khuôn mặt của anh ta vào trong đống nước bùn ở dòng sông, rồi di đi di lại.


“Hu hu hu…” Hoàng tử phát ra tiếng nức nở, rõ ràng, cách đối xử đơn giản và thô bạo này của Tô Bạch khiến anh ta cảm thấy rất không hài lòng, thực ra là làm lãng phí bầu không khí anh ta vừa mới tạo ra.


“Có thể nói chuyện bình thường được không?” Tô Bạch vừa tiếp tục ấn đầu hoàng tử vào trong nước bùn, vừa hỏi.


Chương 1062

Bình Luận (0)
Comment