Chương 1070
Lần Đầu Tiên Phát Bệnh Thất Bại 2
An Lạc đi về phía xe chở tù, lúc này, anh ta thực ra cũng không tin ba thính giả phía trước thực sự chỉ ở nơi đó tìm đường chết, sau đó cố tình thu hút đám kỵ sĩ thánh điện để tự sát, cho nên rất có khả năng lớn còn có những người khác sẽ đánh lén ở nơi này, ám sát lão vương phi để hoàn thành nhiệm vụ chính.
Lão vương phi, chính là hàng độc chiếm của An Lạc, lão vương phi là người cần giết, nhưng không phải lúc này, phần thưởng của nhiệm vụ chính số ba, An Lạc nhất định phải có được, trong lòng anh ta còn từng nghĩ, nếu cần thiết, có thể giết chết Nặc Oa trước, sau đó mình lại giết lão vương phi sau, tuy rằng cống hiến của Nặc Oa rất nhỏ, nhưng cũng có một xác suất nhất định được chia một vài phần thưởng, An Lạc cũng không bằng lòng để phần thưởng trôi tuột đi một chút nào hết.
Tiếp xúc với đám kỵ sĩ thánh điện này một thời gian dài, An Lạc cũng đã có sự hiểu biết sâu sắc hơn về bọn họ, đầu tiên, thực lực cá nhân của những kỵ sĩ thánh điện này, thực ra cũng thấp hơn thính giả cùng cấp bậc rất nhiều, phỏng chừng đây là bệnh chung của cường giả trong thế giới truyện cổ tích này, bọn họ rõ ràng rất non nớt, nhưng một khi những kỵ sĩ này tổ hợp lại, cùng nhau xung phong, vậy thật đúng là một chuyện khiến người rất tuyệt vọng, chắc chắn còn đáng sợ hơn khi các loại thính giả mạnh mẽ cùng nhau tổ hợp.
Bởi vì lúc này, bọn họ sẽ mang đến cho anh một loại cảm giác tuyệt vọng!
Chỉ có điều, đợi rất lâu mà nơi này vẫn yên ắng, các linh mục và kỵ sĩ thánh điện ở lại thực ra cũng đều đang bày thế trận chờ quân địch, ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng cũng không có người nào xuất hiện đánh lén ở nơi này.
Trong lòng An Lạc không khỏi nghi ngờ, lẽ nào ba thính giả trước mặt thật sự đang cố tình tìm đường chết sao?
Nhưng sau một cái liếc mắt nhìn qua này, anh ta đột nhiên phát hiện ra, lão linh mục khiêm tốn nhất, ăn mặc cũng kém nhất trong đội ngũ này, đột nhiên biến mất.
Ngực của kỵ sĩ trưởng râu trắng phập phồng một hồi, dưới tay một người chết, một người bị thương nặng, những thương vong này vốn đều sẽ không xảy ra, nguyên nhân xảy ra thực ra chính là vì sự ngu ngốc của mình, đợi sau khi trở về tòa thánh, mình chắc chắn sẽ chịu sự trừng phạt và quở trách.
Cũng may, cục diện thực ra đã khống chế được, ba người này, chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì, dám khiêu chiến với người của kỵ sĩ thánh điện từ tòa thánh, nhất định sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn.
“Trước đừng giết bọn họ.”
Một giọng nói già nua xuất hiện bên người kỵ sĩ trưởng râu trắng.
Kỵ sĩ trưởng râu trắng nghiêng đầu qua, nhìn thấy linh mục già đó đứng bên cạnh mình.
Linh mục già mặc quần áo toàn vết vá, trong đội ngũ cũng là người phụ trách vệ sinh quét tước, thậm chí là giặt quần áo, nấu cơm, đều sẽ làm hết, ông ta rất khiêm tốn, thậm chí còn khiêm tốn đến mức có hơi khác thường, nếu không phải ông ta mặc đồ linh mục, có khả năng ngay cả phụ binh tạp dịch cũng sẽ không nhịn được mà sai khiến ông ta.
Thế nhưng, kỵ sĩ trưởng râu bạc biết rõ, linh mục già này, thực ra có thân phận và tư cách ngang bằng với hồng y giáo chủ trong tòa thánh, chỉ là vì năm đó từng phạm một lỗi, tòa thánh đã tha thứ cho ông ta, nhưng ông ta lại không thể tha thứ cho bản thân mình, nên vẫn luôn làm một linh mục bình thường, hơn nữa vẫn luôn kiên trì khổ tu, nhưng bây giờ trong tòa thánh có không ít hồng y giáo chủ chính là học trò của ông ta vào năm đó.
“Không thể giết sao?” Kỵ sĩ trưởng râu trắng có hơi khó hiểu: “Tôi đã tổn thất hai thuộc hạ, bọn họ chính là người hộ tống trung thành nhất của tòa thánh!”
“Kỵ sĩ thánh điện, tòa thánh có thể bồi dưỡng tiếp, còn bọn họ đã giết chết rồi, sẽ rất khó có lại được, hai người đánh lén tối đó, là do tôi tới trễ, bằng không tôi cũng sẽ không cho phép các ông giết bọn họ.” Ánh mắt của linh mục già trở nên nghiêm túc.
“Charles, bây giờ ông nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, nhất định phải bắt sống ba người bọn họ, tòa thánh có thể có được nhiều bí mật hơn từ trên người bọn họ, thậm chí, ngay cả công pháp của tòa thánh, cũng có thể phong phú và hoàn thiện hơn.”
Linh mục già đã nói như vậy rồi, Charles biết thế lực và sức mạnh khủng khiếp sau lưng ông ta, chỉ có thể cắn răng, giơ bội kiếm lên: “Bắt sống.”
“Vù!”
Tô Bạch bị nhốt trong lồng giam đấu khí, sau khi rơi xuống đất cũng không bị chà đạp hành hạ, mà là bị sáu thanh bội kiếm vắt ngang trên người, ghì chặt hắn trên mặt đất.
Đồng thời, kỵ sĩ phía bên đó đã ngừng thế tấn công, quay sang bao vây Seedorf và Mesilla.
Tô Bạch nở nụ cười, vậy mà mình lại không chết, nhưng lần này quả thực là chơi quá trớn rồi, hắn nghiêng người, trông thấy Seedorf và Mesilla đã từ bỏ phản kháng, lại thấy có hơi an ủi, ít nhất lần này không tiến vào thế giới chuyện xưa chung với Gia Thố, mập mạp và hòa thượng, với mỗi lần mình phát bệnh, đến cuối cùng gần như đều có thể gặp dữ hóa lành, nhưng lần này thì lại không có vận may tốt như thế.
Nhưng ít nhất khỏi cần lo lắng bị đám người mập mạp xem trò cười.
Đám kỵ sĩ áp giải ba tù binh trở về doanh địa, An Lạc và Nặc Oa cố tình che giấu mình trong đám người.
“Soạt…”
Nơi này có mấy xe chở tù, đều được phủ vải đen, trong xe chở tù chắc hẳn cũng có cấm chế, Tô Bạch bị áp giải đến trước một chiếc xe chở tù, Seedorf và Mesilla thì lại bị áp giải đến một chiếc xe khác, khi hai người bị áp giải đi qua bên người Tô Bạch, còn nhìn hắn đầy tức giận, rất có một loại ý tứ của kỵ sĩ trung thành xem thường bọn thổ phỉ.
“Leng keng…”
Một chuỗi xích ném qua, hai kỵ sĩ thánh điện tự mình dùng xích sắt trói Tô Bạch lại, mới đầu, hắn còn cảm thấy không có gì, nhưng ngay khi mình cúi đầu nhìn về phía xích sắt trên người, lại có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy.
Trong phút chốc, hắn nhớ lại một hình ảnh, đó là hình ảnh trong ký ức của Vampire cổ xưa đó, trong hình ảnh đó, anh ta bị xích sắt trói lại lên thập tự giá, xung quanh đều là kỵ sĩ thánh điện, còn có cả hồng y giáo chủ, hồng y giáo chủ đó hiến dâng sinh mệnh của mình để Chúa trời giáng xuống một ngọn lửa trời, thiêu cháy người kia đến chết, cuối cùng để lại một giọt máu.
Sợi xích này, giống y như đúc với sợi xích trong ký ức, tòa thánh, thành Vatican, chịu hình, phán quyết, kỵ sĩ thánh điện?
Tô Bạch đột nhiên có loại cảm giác không thể phân biệt được đâu là thế giới chuyện xưa, đâu là thế giới hiện thực được nữa.