Chương 1262
Cậu Thật Đáng Thương 2
“Ha ha.” Giải Bẩm lắc đầu: “Xin lỗi, tôi rất khó làm được, còn nữa…” Anh ta duỗi tay chỉ vào Thần Quang: “Cậu không phải người bạn đó của tôi, lời đe dọa của cậu ta tôi sẽ sợ cũng sẽ chấp nhận, nhưng cậu, bây giờ tôi đang đứng trước mặt cậu, cậu dám tới giết tôi sao? Chỉ vì tôi nói vài câu đánh giá mà người bình thường đều cảm thấy rất đương nhiên về anh cậu?”
Ngược lại Thần Quang không bị Giải Bẩm kích động mà trực tiếp đi lên ra tay, quả thật, loại nhân vật nói ra tay là ra tay, lôi kéo nhau đả thương nhau, chọc giận nhau mà không hề để ý đến sự trừng phạt của Phát Thanh giống như Tô Bạch, quả thật ít đến đáng thương.
“Gặp nhau thường xuyên cũng không cần thiết phải làm đến bước đường này, còn nữa, anh qua đây không phải chỉ để chế nhạo người ta vài câu gay đấy chứ?”
Dù sao cũng đều là thính giả cao cấp, không nên kết thù, vì chung quy sẽ có cơ hội được phân đến đến cùng một thế giới chuyện xưa.
“Tôi tới quả thật không phải để chế nhạo cậu ta, cậu ta đã là cái thá gì cũng đáng để tôi tới chế nhạo.” Giải Bẩm lấy một chiếc khăn tay ra lau cặp kính mắt viền vàng của mình với vẻ khinh thường: “Tôi chỉ muốn tới hỏi một chuyện, nhưng hình như chuyện mà cậu muốn hỏi cũng giống chuyện mà tôi muốn hỏi.”
“Có lẽ không giống nhau đâu.” Thần Quang nói.
“Không, giống đấy.”
Giải Bẩm nói một lời ý vị sâu xa như vậy, đồng thời bước tới trước mặt Hải Mai Mai ánh mắt có hơi rời rạc, nói tiếp: “Cậu thật tội nghiệp, đồng thời cậu cũng thật đáng thương.”
Những lời suy luận của hòa thượng vừa nói xong, Tô Bạch đã cười, hắn dùng ngón tay kẹp thuốc lá chỉ vào hòa thượng: “Hòa thượng, vậy ngày mai tôi giết anh nhé.”
“Cứ tự nhiên.” Hòa thượng lại trông có vẻ rất không hề gì, anh ta chỉ vào mình và nói một cách rất bình tĩnh: “Phật gia đều thích nói bản thân chỉ là một thân xác thối tha, mà hiện tại ngay cả linh hồn này của bần tăng cũng đều là giả, cứ giết đi, giết để nhận được đại giải thoát, cũng chỉ có dưới tình huống như vậy bần tăng mới có thể thật sự hoàn toàn coi nhẹ cái chết.”
Gia Thố ở bên cạnh vỗ một cái lên vai hòa thượng một cách rất không khách sáo.
“Thất Luật, thấy anh phân tích rõ ràng mạch lạc như vậy, đừng đến cuối cùng người giở trò quỷ sau màn thật sự là anh đấy nhé?”
“Nếu nhân bản vô tính này hoàn toàn kế thừa ký ức của bần tăng vậy thật sự không phải bần tăng làm.” Hòa thượng rất khẳng định: “Nhưng bần tăng không chắc chắn có bị nhân tố nào khác ảnh hưởng hay không, ví dụ như nhân cách thứ hai, nhưng xác suất loại chuyện này xuất hiện trên người bần tăng và Gia Thố gần như nhỏ đến có thể về không, cho nên, nếu như dựa theo con đường suy luận thứ nhất, thật ra Gia Thố cậu ở trong mắt bần tăng mới chính là bàn tay phía sau màn.”
Tô Bạch bế bé con lên, Cát Tường “meo” một tiếng biểu đạt sự bất mãn của mình.
“Bỏ đi, đừng cãi nữa, mấy người các anh đều ngồi xe của tôi đi đi, trực tiếp đến sân bay xem người phụ nữ đó có xuất hiện chặn đường tôi như vậy nữa không. Nếu không xuất hiện, vậy ngày mai tôi chỉ có thể giết một trong hai người các anh.” Tô Bạch quả thật đã chấp nhận suy luận này của hòa thượng, nếu lần này mình dẫn hòa thượng, Gia Thố cùng nhau đi tới sân bay kết quả Lệ Chi không xuất hiện, vậy trên cơ bản có thể xác nhận bàn tay đen phía sau màn thật sự ở trên người hai người bọn họ.
Có điều, ngay khi mọi người cùng nhau lên xe, Tô Bạch chuẩn bị khởi động xe thì Gia Thố ngồi ở ghế phía sau đột nhiên mở miệng nói: “Tô Bạch, tôi kiến nghị ngày mai có thể tiếp tục dẫn chúng tôi ra ngoài thử một lần, nếu như lần này Lệ Chi không xuất hiện.”
Tô Bạch sững sờ sau đó gật đầu, hắn nghe hiểu ý tứ của Gia Thố.
Ý của Gia Thố là lần này Tô Bạch đã nói thẳng ra mọi chuyện, như vậy nếu bàn tay phía sau màn thật sự là bản thân Gia Thố hoặc là hòa thượng, vậy rất có khả năng lần này bàn tay phía sau màn sẽ chọn không ra tay, nếu như lần này Lệ Chi không xuất hiện, thật ra cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng đầu tiên.
Mà để bảo đảm, đó chính là để Tô Bạch đừng nói cho Gia Thố và hòa thượng chân tướng trong vòng luân hồi sau, trực tiếp dẫn bọn họ, Cát Tường, bé con đi tới sân bay, xem lần sau Lệ Chi có xuất hiện hay không, vì một ngày lần sau, ký ức của Gia Thố và hòa thượng vẫn sẽ lặp lại.
Đương nhiên, toàn bộ chuyện này vẫn thành lập trên cơ sở lần này Lệ Chi không xuất hiện, nếu như lần này Lệ Chi xuất hiện, vậy suy luận đầu tiên cũng chính là cái gọi bàn tay phía sau màn đó có thể trực tiếp được chứng minh là sai.
Ngay khi chiếc xe gần đến tòa nhà sân bay, một chiếc xe bánh mì lại giống như âm hồn bất tán bắt đầu nhanh chóng sáp lại phía sau mình, nhưng ánh mắt của Tô Bạch vẫn nhìn chằm chằm về phía trước.
Ngay khi chiếc xe bánh mì húc tới, bé con bị để lại ở vị trí ghế lái, mà Tô Bạch thì lại trong nháy mắt đã xuất hiện trước xe bánh mì, trực tiếp tung một đấm vào kính chắn gió của xe bánh mì.
“Vù!”
Một tiếng vang giòn truyền ra, toàn bộ xe bánh mì lập tức bị đóng băng hoàn toàn, ngay cả ông Thẩm bên trong, trên mặt vẫn còn giữ lại vẻ kinh ngạc.
Sau đó, Santana của Tô Bạch từ từ dừng lại bên đường, là hòa thượng đỗ xe gần bên phải đường.
Sau đó, anh ta bế bé con xuống xe, Gia Thố và Cát Tường cũng xuống xe.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía trước.
Phía trên tòa nhà sân bay là bóng hình xinh đẹp của cô gái đó, trông rõ ràng và đột ngột đến vậy.
Cô ta đã tới rồi…