Chương 66
Tử Thần Trào Phúng
Nơi này có một bát hương mới, trên đó còn có nén hương chưa cháy hết.
Tô Bạch còn chưa có dâng hương hoặc là tế bái cha mẹ mình. Trước đó, ngày đầu tiên hắn về nhà cũng không có tế bái, thậm chí còn không có đi vào căn phòng này.
Bên ngoài, có lẽ Lệ Chi và mập mạp đã nói chuyện xong, mập mạp một bên a dua nịnh hót, một bên cúi đầu khom lưng đi ra.
Đi tới cửa, Lệ Chi đứng lai, sau đó mở cửa ra, đi vào liền thấy Tô Bạch ở chỗ này.
- Tôi giúp anh quét dọn một chút.
Lệ Chi nói.
Mập mạp đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười công thức hóa, bản lĩnh của mập mạp, Tô Bạch đã đứng thấy qua, anh ta có thể trấn áp được chiếc rương đồng, điều này có thể thấy được thực lực của anh ta, nhưng cho dù có là mập mạp thì ở trước mặt Lệ Chi, cũng chỉ có thể giả bộ giống như một đứa cháu trai, điều này khiến hắn càng nhận thức rõ được thân phận và địa vị của Lệ Chi.
Trước đó Nhất Cố cũng bởi vì Tô Bạch và Lệ Chi có quen biết mà thay đổi thái độ 180 độ với Tô Bạch. Có lẽ vì Tô Bạch không quen thuộc với đám người này, hắn không thể xác định được mức độ khủng bố của Lệ Chi, nhưng những người này thì khác, những kẻ già đời kia lại có thể.
- Nhiều chuyện.
Tô Bạch trả lời hai chữ này, sau đó liền lấy bát hương xuống, trực tiếp ném vào thùng rác bên cạnh.
Lệ Chi nhíu mày lại.
Mập mạp đứng ở bên cạnh bị dọa đến mức trợn mắt há mồm, nghĩ thầm tên gia hỏa này thật sự là trâu bò, dám ở trước mặt mọi người vả mặt Lệ Chi, rất giỏi, rất khâm phục, chỉ mong một giây sau Tô Bạch không chết thì tốt hơn.
Nhưng mà điều khiến cho mập mạp cảm thấy ngoài ý muốn lại xảy ra, Lệ Chi không có trực tiếp ra tay trừng chỉ ra hỏa này, chỉ hỏi.
- Vì sao?
Tô Bạch nhún vai:
- Trong di thư mẹ tôi có nói, sau khi chết, bà ấy không muốn được thờ cúng, bà ấy ghét cha tôi hút thuốc, không muốn sau khi chết được đặt lên bàn thờ còn phải ngửi mùi hương khói.
Lệ Chi khẽ gật đầu, cười nói:
- Chuyện này rất phù hợp với tính cách của bác gái.
- Trên thực tế, mẹ tôi còn nói qua, bà ấy không đồng ý để tôi đặt di ảnh của bà ấy ở chỗ này, bởi vì bà ấy cảm thấy ảnh đen trắng sẽ khiến cho bà ấy xấu hơn.
Lúc Tô Bạch nói đến những chuyện đã qua, khóe môi hắn hiện lên ý cười. Mặc dù nói cha mẹ hắn mất sớm, nhưng trong trí nhớ của Tô Bạch, hắn vẫn khắc sâu hình bóng cha mẹ. Mẹ của Tô Bạch, tuy bà ấy đã làm mẹ nhưng tính cách vẫn nghịch ngợm như nữ sinh, hắn nhớ có một lần, khi đó mẹ hắn trang điểm và ăn mặc cho hắn giống như một cô công chúa nhỏ, cha về nhà nhìn thấy liền vô cùng tức giận.
- Đó là do tôi đường đột, thật xin lỗi.
Lệ Chi nói xin lỗi với Tô Bạch.
- Không có gì, đúng rồi, cô quen biết cha mẹ tôi?
Tô Bạch hỏi, nếu như Lệ Chi quen biết với cha mẹ hắn, như vậy chuyện Lệ Chi chiếu cố hắn cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa nơi này có nhiều nhà như thế, lấy năng lực của Lệ Chi, cô ta có thể ở bất kỳ nơi nào, sao lại lựa chọn nhà của hắn, tất cả đều có nguyên nhân.
- Tôi là một cô nhi.
Lệ Chi lên tiếng.
- Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở một cô nhi viện, cô nhi viện kia là do mẹ anh tài trợ.
- Hiện tại cô nhi viện đó đã đóng cửa rồi sao?
Tô Bạch hỏi.
- Ừ, đóng cửa, sau khi cha mẹ anh qua đời được mấy năm, cũng vì không đủ kinh phí mà đóng cửa, nhưng khi đó tôi cũng coi như trưởng thành, đã có thể rời đi khỏi cô nhi viện.
- Thật xin lỗi.
Tô Bạch nói lời xin lỗi, cha mẹ để lại tài sản cho Tô Bạch, đó không chỉ là vô số bất động sản và tiền tiết kiệm, còn có cả cổ phần của rất nhiều công ty, hiện tại đều chuyển sang danh nghĩa của Tô Bạch, có thể nói Tô Bạch không thiếu tiền, hắn không cần thiết làm gì, tài sản trên danh nghĩa của hắn vẫn không ngừng gia tăng. Chỉ là sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, Tô Bạch liền rời khỏi Thành Đô, đi đến học ở vùng duyên hải đông bộ, một số chuyện trước kia cha mẹ làm, ví dụ như giúp đỡ trường học và trẻ mồ côi, Tô Bạch đều không có tiếp tục để ý tới.
Không phải Tô Bạch không biết những chuyện này, trên thực thế, có rất nhiều trường học, cô nhi viện, hoặc là các tổ chức cứu trợ khác từng nghĩ cách tìm được phương thức liên lạc của Tô Bạch, để tiếp tục tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng đều bị Tô Bạch lạnh lùng từ chối, bởi vì khi đó Tô Bạch cảm thấy cha mẹ hắn làm nhiều chuyện tốt như thế, những vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên những chuyện đó không có ý nghĩa gì cả.
Lệ Chi đứng ở bên cạnh Tô Bạch, nhìn thấy hai bức ảnh trên bàn thờ.
- Dì Từ là một người tốt, tôi rất thích bà ấy.
- Cảm ơn.
- Tôi không ở lại chỗ này lâu, tôi sẽ rời đi một thời gian dài, có thể là khoảng nửa năm, cũng có thể là một năm, thậm chí là càng lâu hơn.
- Ừm.
Tô Bạch lộ ra vẻ bình tĩnh, hắn vốn dĩ không nghĩ đến chuyện sau khi biết được quan hệ giữa Lệ Chi và mẹ mình, bởi vì chuyện này mà có được sự trợ giúp từ Lệ Chi, nếu như làm thế, đó là việc không tôn trọng với mẹ hắn.
- Tôi sẽ để Cát Tường lại, bởi vì tôi không đưa nó đi.
Lệ Chi tiếp tục nói:
- Trương Bát Nhất là người Thành Đô, sau này có chuyện gì, anh có thể đi tìm anh ta.
Lúc này, mập mạp ngẩng đầu ưỡn ngực nói:
- Không vấn đề gì.
Lệ Chi xoay người nhìn Tô Bạch:
- Thật ra khi còn nhỏ, tôi đã từng gặp qua anh, khi đó anh ngồi trong xe, mẹ anh gọi anh xuống chơi đùa với chúng tôi, nhưng anh từ chối.
Tô Bạch cười cười.
- Tôi không thể giúp gì nhiều cho anh, nếu như tôi không đi, thật ra tối có thể giúp anh rất nhiều, thậm chí có thể cam đoan với anh, anh nhất định có thể sống sót, nhưng tôi phải đi, nếu như trước khi đi, tôi có quá nhiều ảnh hưởng đến anh, sẽ bị Phát Thanh Khủng Bố tính toán vào, sau đó ở trong nhiệm vụ chuyện xưa tiếp theo của anh, độ khó sẽ tăng lên, khiến anh…Càng khó sống sót. Khi đó tôi đã không còn ở đây, tôi không thể giúp anh hóa giải, cho nên, làm như thế là hại anh.
- Cô không cần giải thích, tôi hiểu.
- Anh về viện điều dưỡng đi, ngày mai tôi đi, đến lúc đó, anh giúp tôi chăm sóc tốt cho Cát Tường.
Lệ Chi nói xong những lời này, liền cúi đầu trước ảnh chụp cha mẹ Tô Bạch, sau đó rời khỏi căn phòng này.
Tô Bạch và mập mạp cùng nhau rời khỏi căn nhà hắn, tạm thời bị tu hú chiếm nhà.
Hai người đứng ở trước cổng tiểu khu, trong miệng mập mạp ngậm lấy một điếu thuốc, chơi đùa bật lửa trên tay, có chút sụt sùi nói:
- Đáng tiếc, lúc đầu có một bắp đùi đẹp lại rất cường đại ở trước mặt cậu, nhưng cậu lại không có cơ hội ôm lấy cô ta, chậc chậc, thật đáng tiếc.
Tô Bạch nhìn thoáng qua mập mạp, sau đó ánh mắt hắn rời xuống trên đùi mập mạp, mập mạp lập tức sợ run người, ngượng ngùng nói:
- Đùi tôi không có to như cô ta, không không không, đùi tôi to hơn, hơn nữa còn có lông chân.
- Anh chuẩn bị trở về à?
Tô Bạch hỏi.
Mập mạp khẽ gật đầu.
- Tôi giúp anh gọi xe.
- Được.
Sau khi trải qua chuyện lúc trước, thái độ của mập mạp với Tô Bạch đã tốt hơn nhiều.
Ngay khi Tô Bạch chuẩn bị bắt xe, bỗng nhiên hắn cảm thấy trước ngực nhói đau, hô hấp trở nên khó khăn.
Sau đó cả người Tô Bạch ngồi xổm dưới mặt đất, hai tay chống lên đất, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống.
Lúc này, Tô Bạch bỗng nhiên phát hiện, mập mạp thế mà cũng giống như hắn, té quỵ trên mặt đất, trên đầu anh ta đều là mồ hôi.
Cũng may loại cảm giác thống khổ này nhanh chóng biến mất, Tô Bạch và mập mạp ngồi trên đất thở hổn hển.
Mập mạp oán hận nhìn tiểu khu ở phía sau, cắn răng nói.
- Mẹ nó, người phụ nữ này đã sớm biết, cố ý kéo tôi đến làm vú em.
Tô Bạch lấy di động ra, quả nhiên trên wechat, hắn nhận được tin nhắn riêng, trên đó có nội dung:
"Thế giới chuyện xưa": Tử thần trào phúng
"Thuộc tính chuyện xưa": Đấu tranh với tử vong
"Thính giả trong chuyện xưa": 20 người……. Nhất Cố, Trương Bát Nhất, Tô Bạch…
"Nhiệm vụ chủ tuyến": Không rõ
P/S: Sẽ được thông báo sau ba ngày đi vào thế giới chuyện xưa.
Ở đó còn có một tấm hình, là một một ngọn núi hoang dã.