Chương 826
Trận Chiến Đau Khổ 1
Loại đấu chọi gay gắt, và thực lực này, cũng không thể tính là đoàn chiến có sự chênh lệch to lớn về mặt ý nghĩa chân chính, thật sự rất ít khi xảy ra, Tô Bạch nhớ lần trước khi mình đang đoàn chiến thực sự, vẫn là ở trong thế giới chuyện xưa của “bà lão mặt mèo”, nhưng lần đó bởi vì Phát Thanh đã đưa ra hình thức tiểu đội, hình thành một loại sản phẩm thúc đẩy “hình thức Phát Thanh”, cưỡng chế móc nối lợi ích của cá nhân với đoàn đội.
Đây là loại hình thức đặc thù mới hình thành được Phát Thanh xác nhận, nhưng cho dù là vậy, khi mới bắt đầu, cũng chưa hề xuất hiện loại làn sóng đoàn đội chân chính, người mạnh tổ đội với người mạnh, người yếu thì ôm đoàn sưởi ấm với người yếu, số lần chiến đấu thực sự không nhiều, dưới đại đa số tình huống đều là một bên biết khó mà lui.
Hơn nữa, lần đoàn chiến đó, trong tiểu đội của Tô Bạch và trong tiểu đội của đối phương còn có người phản bội nữa, đến cuối cùng, đoàn chiến này thực ra cũng biến thành cái dạng ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Nhưng lần này thì khác, ít nhất thì từ mặt cảm giác, hoàn toàn không giống.
Đầu tiên là đội ngũ kết hợp của đối phương do người Nhật Bản và người phương Tây tổ đội lại này, từ phương diện thực lực mà nói, vẫn chưa yếu đến mức có thể bị đám người Tô Bạch băm dưa thái rau. Tuy nhiên đám người Tô Bạch rõ ràng lại chiếm thế thượng phong về mặt thực lực. Nhưng loại chém giết này, có tính mất ổn định rất lớn, không cẩn thận một cái là có khả năng xuất hiện thương vong với thành viên bên mình ngay, thậm chí là cục diện tất cả đều thua.
Tuy rằng lấy yếu thắng mạnh có xác suất nhỏ, nhưng cũng không phải chưa từng xảy ra.
Tiếp đó, ít nhất từ hiện tại mà nói, thì Tô Bạch biết rõ, mình có thể giao lại sau lưng cho đám người hòa thượng và mập mạp. Mọi người đều là người thông minh, và ít nhất thì người thông minh biết ở thời điểm nào sẽ sinh ra suy nghĩ gì, hiện giờ bọn họ cùng nhau tập trung tinh thần giết sạch toàn bộ đối phương, hoặc là tiêu diệt phần lớn mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Người cường hóa đấu khí đối mặt với trạng thái gần giống như dã thú xuống núi này của Tô Bạch, bắt đầu trông có vẻ hơi sợ đầu sợ đuôi hẳn lên, đặc biệt là cái loại như Tô Bạch, đang rõ ràng nói cho bạn: “Tới đi, đổi vết thương đi, tới đi, đối từ đi!”
Điều này cho khiến người cường hóa đấu khí này đánh đến rất buồn bực, bởi vì trước đó anh ta có được tin tình báo từ chỗ Sophie, rằng Tô Bạch là người cường hóa Huyết tộc, mà thực lực của cường hóa Huyết tộc cũng rất mạnh, cấp bậc chắc hẳn không thấp.
Cho nên, ngay từ đầu, người cường hóa đấu khí này đã ôm một loại tâm thái đối đầu với một tay Vampire mạnh mẽ để tác chiến với Tô Bạch. Đấu khí của anh ta và trang bị của anh ta, thực ra cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong khi đối mặt với Huyết tộc. Dù sao thì trong giới thính giả phương Tây, người cường hóa Huyết tộc cũng nhiều hơn trong giới thính giả phương Đông rất nhiều. Số lần anh ta giao chiến với thính giả Huyết tộc cũng rất nhiều, nên hiển nhiên cảm thấy kinh nghiệm của mình cũng đủ phong phú rồi.
Một Huyết tộc tới từ phương Đông, ha ha, phỏng chừng cũng chỉ có cấp bậc huyết thống cao mà thôi.
Nhưng sau khi giao chiến thật sự, biểu hiện và sự cường thế của Tô Bạch, khiến người cường hóa đấu khí này ngay mới đầu đã cảm giác được một loại mùi vị kinh hãi.
Từ khi nào mà cách thức chiến đấu của Huyết tộc lại là cái dạng này?
Từ khi nào mà Huyết tộc lại có phương thức chiến đấu đơn giản là đánh chính diện thế?
Không phải bọn họ nên sự tồn tại mai phục trong bóng tối, so tao nhã với thích khách, so máu lạnh với ma pháp sư, sở hữu tốc độ và sự nhanh nhẹn cao độ hay sao, làm thế nào mà con Vampire phương Đông ở trước mặt mình này, quả thực so với người cường hóa man di ở phương Tây, lại càng giống man di hơn?
Trong lòng người cường hóa đấu khí này nghĩ thế nào, thì Tô Bạch cũng không rõ. Hắn không thường đeo chiếc mặt nạ này trước đây, thậm chí số lần đeo nó lên có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bởi vì sau khi đeo nó lên, Tô Bạch sẽ trở nên điên thật sự, không phải là loại bệnh khi mình phát bệnh đó, khi mình phát bệnh, chỉ có cảm xúc đi theo hướng cực đoan, nhưng suy nghĩ vẫn rất tỉnh táo, nhưng sau khi đeo chiếc mặt nạ này lên, toàn bộ cơ thể mình đều chìm vào trong sự điên cuồng của bệnh tâm thần.
Trước kia, bởi vì các loại tình thế phức tạp khác nhau, nên Tô Bạch không dám hành động thiếu suy nghĩ như đeo chiếc mặt nạ này lên, bằng không cho dù mình có nhận được sức mạnh mạnh hơn và loại điên cuồng đáng sợ đó, thì vẫn có khả năng cuối cùng vì mất bình tĩnh mà rơi vào trong cái bẫy của người khác không biết chừng.
Nhưng lần này thì lại không thành vấn đề.
Có mập mạp đã trù tính toàn cục, có Gia Thố ở một bên phối hợp tác chiến, và có hòa thượng đang giữ trục. Tô Bạch biết rõ, lúc này đây, mình cuối cùng cũng có thể phóng túng một phen. Đây chính là điều mà mình thật sự đã mong mỏi rất lâu rồi!
“Sarton, anh đi giúp Maurras đi, tôi sẽ giúp anh triệt tiêu lôi kiếp trên trời, Mihoko, giúp tôi!”
Sophie biết rõ, dưới cục diện này, tổ đội này của mình tuyệt đối không thể cho đối phương cơ hội chia cắt rồi tiêu diệt từng bộ phận. Ninja và võ sĩ bên đó đã có chút hao sức đối với vị lạt ma Tây Tạng kia, mà người đàn ông cường tráng da đen Sarton đó, thì lại bị lôi kiếp trên đỉnh đầu khiến cho không có thời gian rảnh đi quan tâm cái khác, mình và vị âm dương sư Mihoko này, lại càng bị tay hòa thượng đó bám chắc.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần trong Tô Bạch và lạt ma, người nào giết chết hoặc gây sát thương nặng cho một đối thủ trước, thì có thể rút tay ra tham gia vào chiến cục ở một phương diện khác, từ đó hoàn toàn phá hỏng sự cân bằng, đến cục diện cuối cùng, rất có khả năng chính là… tàn sát!
Sophie tuyệt đối không cho phép sự xuất hiện của loại cục diện này, cho dù cô ta biết rõ, bốn người Trung Quốc này có thực lực không tầm thường, phía bên mình muốn hạ gục và đánh chết bọn họ, độ khó thực sự rất cao. Nhưng Sophie hiểu rõ rằng, sở dĩ đối phương dám cam đoan mở trận đoàn chiến lần này, nguyên nhân cơ bản thực ra vẫn là vì đối phương chắc chắn thực lực có thể ăn chắc được bên mình.
Nhưng chỉ cần bên mình có thể thể hiện ra khả năng đánh trả và giằng co, vậy Sophie không tin, mấy người Trung Quốc này thật sự tàn độc đến mức, thà rằng trả giá bằng cách thương vong một hai người, cũng phải giết được đám người bên mình!