Phật Tứ Diện

Chương 108

Editor: Gấu Gầy

Hoàng Khải Dân ở tuổi ngoài 60 đã tham gia trại huấn luyện giảm cân, ngoại trừ việc đôi khi gửi video giảm cân của mình cho nhóm làm việc, ông không hề quan tâm đến công việc của công ty, mọi việc đều giao cho Du Thư Lãng. Mặc dù Du Thư Lãng không nhận chức vụ Chủ tịch của Công ty dược phẩm Trường Lĩnh, nhưng anh đã gánh vác toàn bộ trách nhiệm.

Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng Du Thư Lãng mới rảnh rỗi để uống một tách trà nóng. Anh yêu thích hồng trà, pha cho mình một tách, hương trà nồng đậm xua tan mệt mỏi.

Cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn, quả nhiên có tin từ Phàn Tiêu.

Một tin nhắn gửi vào giờ ăn trưa, hỏi Du Thư Lãng có ăn trưa đúng giờ không? Một tin nhắn là hình ảnh vừa mới gửi, trong bụi cỏ khô héo mọc lên những mầm non tươi mới, một chút xanh nhạt phải phóng to mới thấy rõ, nhưng lại chứa đựng ý nghĩa một mùa xuân tươi đẹp tràn đầy hy vọng sắp đến.

Trà nóng làm dịu cơ thể cứng đờ, Du Thư Lãng dựa vào lưng ghế trả lời một câu: "Hơi mệt một chút."

Anh không bao giờ than phiền với người khác về sự vất vả, lúc này lần đầu nói ra lại khiến anh cảm thấy xấu hổ, hơi nước từ tách trà phả lên mặt ấm áp.

Phàn Tiêu trả lời rất nhanh: "Khi nào tan làm, em đến đón anh."

Ngón cái của Du Thư Lãng vuốt ve tách trà vài lần, lật từ album ra một bức ảnh gửi đi: "6 giờ, đến đón anh thế này."

Lần này đối phương không trả lời ngay lập tức, mất một lúc lâu mới gửi lại một từ "Được".


Trung tâm nghiên cứu và phát triển nằm gần cổng Bắc của Đại học Trường Lĩnh, nơi này hẻo lánh, không có nhiều sinh viên qua lại. Du Thư Lãng tan ca vừa bước ra cổng Bắc đã hối hận.

Gió đêm vừa ấm, cuộc sống về đêm của thành phố này liềm hừng hực khí thế, con đường yên tĩnh giáp với trường đại học bất ngờ được phát triển thành chợ đêm ẩm thực, hôm nay là cuối tuần, đúng lúc khai trương, các quầy ẩm thực được dựng lên ngay ngắn dọc theo đường, chưa đến giờ cơm, đã có thực khách tìm đến nườm nượp, chen chúc nhau, rất náo nhiệt. Truyện Huyền Huyễn

Phàn Tiêu, chính là xuất hiện giữa không gian ồn ào đầy sắc màu của chợ đêm như vậy.

Áo gió Hồng Kông, quần jeans, chân dài chạm đất, hắn nửa nằm trên tay lái xe máy đón ánh chiều tà cuối cùng nhìn về phía xa.

Mái tóc mềm mại bị gió thổi rối tung, làm dịu đi những đường nét quá sắc sảo trên khuôn mặt hắn, trong ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn, hắn dường như đóng băng thành một bức ảnh cũ, phố phường huyên náo là phong nền mờ ảo, người đàn ông trước ống kính đẹp trai cô độc, không có ai mang lại niềm vui cho hắn.

Giây tiếp theo, người đàn ông quay đầu, sự cô đơn tĩnh mịch trên người trong nháy mắt tiêu tan, hắn dùng âm thanh dịu dàng trìu mến gọi sự quyến luyến duy nhất của mình.

"Thư Lãng, ở đây này."

Du Thư Lãng chần chừ một lát, lại lần nữa hối tiếc về đề nghị bốc đồng của mình.

Phàn Tiêu quá nổi bật, vẻ ngoài và thần thái thu hút, đang được bao quanh bởi vô số ánh nhìn công khai và kín đáo, trở thành tâm điểm của mọi người.

Du Thư Lãng hối hận trong lòng nhưng trên mặt vẫn ung dung, bước về phía Phàn Tiêu dưới ánh nhìn dày đặc, giống như bạn bè chào hỏi hắn.


Khi Phàn Tiêu lấy từ cốp xe một chiếc mũ bảo hiểm cùng kiểu nhưng màu với hắn, Du Thư Lãng rõ ràng nghe thấy tiếng thì thầm hào hứng của những cô gái trẻ bên cạnh.

Phàn Tiêu luôn tinh tế trong việc quan sát và nhận biết, đặc biệt là với Du Thư Lãng. Thấy anh cười cứng nhắc, lại thoáng nhìn xung quanh, ngay lập tức hiểu được nỗi lo ngại thầm kín của người yêu, ân cần nói: "Chủ nhiệm Du, nếu không anh gọi taxi đi, em sẽ chạy xe máy theo."

Giống như Phàn Tiêu, Du Thư Lãng cũng không bỏ lỡ sự thất vọng thoáng qua trong mắt người đàn ông. Phất bàn tay muốn lấy mũ bảo hiểm kia ra, nhanh chóng đội lên đầu mình, Du Thư Lãng mặc bộ com-lê ngồi phía sau Phàn Tiêu, vỗ nhẹ vào hông hắn, trong ánh mắt "quả nhiên như vậy" của những cô gái trẻ đập tường, sát lại gần người đàn ông vẫn còn hơi sững sờ phía trước, thì thầm: "Xuất phát thôi."

Chưa phải mùa thích hợp để đi xe máy, gió mạnh thổi vào mặt không hề thoải mái, nhưng tâm trạng của Du Thư Lãng vẫn rất tốt, anh khoác tay lên hông Phàn Tiêu, cảm nhận tốc độ mô tô mà mọi người đàn ông đều yêu thích.

Trên con đường bằng phẳng, Phàn Tiêu đột ngột thắng gấp, ngực Du Thư Lãng đập vào lưng người phía trước.

Hai tay đặt bên hông bị kéo ra phía trước nắm chặt, Phàn Tiêu nghiêng đầu nói nghiêm túc: "Ôm chặt vào, nguy hiểm lắm đấy."

Du Thư Lãng không khỏi thở dài bất đắc dĩ: "Phàn tổng, mánh lới cũ của em thật sến súa."

Phàn Tiêu vỗ nhẹ lên bàn tay đang ôm lấy eo mình: "Làm thương nhân, không quan tâm phương pháp hay cách thức, chỉ nhìn vào kết quả và lợi ích."

Chiếc xe máy lại tiếp tục lên đường, trong làn gió xuân tươi mới, đôi tay vòng qua eo càng siết chặt hơn.


Khoảng nửa giờ sau, chiếc xe chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng lắc lư hai cái rồi dừng lại.

Du Thư Lãng bước xuống xe, tháo mũ bảo hiểm: "Có chuyện gì vậy?"

Phàn Tiêu vỗ vỗ thân xe: "Xe cũ quá, thỉnh thoảng lại phải đình công một lúc."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Du Thư Lãng nhìn quanh, nơi này vắng vẻ, hiếm khi có người qua lại, chứ đừng nói đến tiệm sửa xe, "Gọi xe cứu hộ à?"

"Không vội." Phàn Tiêu nghiêng người ngồi trên xe máy, lợi dụng bốn phía không người kéo Du Thư Lãng lại gần, lấy điện thoại của mình ra, mở bức ảnh đã lưu, "Tại sao lại chụp tấm hình này?"

Bức ảnh là Du Thư Lãng mới gửi cho Phàn Tiêu ở văn phòng, lúc đó anh nói: 6 giờ, đến đón anh thế này.

Phàn Tiêu và chiếc xe máy cà tàng đều có trong bức ảnh, đó là một bức ảnh chụp từ phía sau, người đàn ông đầu đinh mặc đồ công nhân đang lái xe máy rời đi dưới hàng liễu xanh lả lướt.

Phàn Tiêu kéo Du Thư Lãng vào trong lòng mình một chút nữa, thấp giọng hỏi: "Chủ nhiệm Du, lúc đó không phải anh không muốn gặp em nữa sao? Tại sao sau khi em rời đi, anh còn chụp bức ảnh này?"

Hai người cách nhau rất gần, chưa dán lại nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể đối phương tỏa ra, trong hơi thở đan xen, Phàn Tiêu nhìn thấy sự bất đắc dĩ và dung túng trên khuôn mặt Du Thư Lãng, nghe được lời tâm sự của anh sau khi trầm ngâm: "Chính vì cảm thấy sẽ không gặp lại nữa, nên càng muốn chụp lại."

Phàn Tiêu cảm thấy tim mình thắt lại, hóa ra, không chỉ một mình hắn đau khổ.

Nụ hôn bỗng nhiên rơi xuống. Phàn Tiêu ôm Du Thư Lãng vào lòng, hôn anh say đắm.


Du Thư Lãng bị nụ hôn bất ngờ này làm cho kinh ngạc, đây không phải đoạn đường bị cấm, mặc dù yên tĩnh, nhưng đôi khi vẫn có xe qua lại, anh cảm thấy Phàn Tiêu quá điên rồ, giơ tay muốn đẩy người, nhưng lại bị kéo tay siết chặt hơn. Nụ hôn nóng bỏng có phần mất kiểm soát, môi Du Thư Lãng bị cắn mút mạnh mẽ, không bao lâu sau đã mất hết phòng thủ, bị sự xâm nhập hung hăng quấn lấy.

Tiếng thở gấp vẫn còn vang bên tai, nhưng Phàn Tiêu trong nụ hôn cuồng nhiệt lại mở mắt, hắn vừa tăng cường sức mạnh trên môi, vừa nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Theo chuyển động của kim đồng hồ, đôi mắt anh tuấn xẹt qua ý cười như có như không và sự mong đợi khó nhận ra, liếc nhìn cuối con đường, Phàn Tiêu nhắm mắt lại, hôn càng thêm mãnh liệt.

Tiếng động cơ xe hơi gầm rú mạnh mẽ từ xa đến gần, Phàn Tiêu trong nụ hôn nồng cháy nheo mắt lại, ngón tay ôm lấy lưng Du Thư Lãng nhẹ nhàng động đậy.

Mười, chín, tám, bảy...

Chiếc xe ô tô gầm rú vượt qua hai người.

Ba, hai, một!

Lại gấp gáp đạp phanh, kéo theo tiếng động chói tai dừng lại!

Xe vừa mới dừng hẳn, cửa xe đã bị đẩy mạnh ra, một chàng trai trẻ từ trên xe nhảy xuống, dùng giọng nói nghe như bình tĩnh nhưng thật chất đang tức giận hỏi to: "Du ca, sao anh... cùng hắn..."

Phàn Tiêu dễ dàng bị Du Thư Lãng đẩy ra, lau đi vệt nước trên môi, đeo lên mặt nạ ôn hoà: "A, Hương Liên, thật là trùng hợp."

—--------

Bình Luận (0)
Comment