Phật Tứ Diện

Chương 12

Editor: Gấu Gầy

Bên ngoài bức tường kính, chiếc máy bay khổng lồ gầm rú trong bầu trời xanh băng lạnh lẽo, như một con chim kiêu hãnh, dần biến mất khỏi tầm mắt.

Không có nhiều người rời khỏi cửa ra của sân bay vào thời điểm này, chỉ có hành khách hạng nhất được ưu tiên ra trước. Phàn Tiêu nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ suit màu bạc, đeo kính râm cỡ lớn là Thi Lực Hoa, cùng với trợ lý đang đẩy vài chiếc vali lớn.

Thi Lực Hoa, trong tiếng Thái có nghĩa là tốt đẹp, tiến bộ, nhưng cái tên này lại không liên quan gì đến người đàn ông đứng trước mặt Phàn Tiêu.

"Cậu đến để thăm tôi hay là đến để nghỉ mát?"

Phàn Tiêu có khuôn mặt đậm chất người Hoa, trong khi Thi Lực Hoa lại mang nửa dòng máu Thái, làn da hơi ngăm, lông mày rậm và đôi mắt to, bình thường trông cà lơ phất phơ, nhưng khi cười lại có vẻ hồn nhiên.

Hắn tháo kính râm, khoa trương ôm Phàn Tiêu một cái: "Tôi đã xin ông nội một kỳ nghỉ dài, nói là đến học làm ăn với anh."

Hai người đi cạnh nhau ra ngoài, Phàn Tiêu cười nói: "Làm ăn? Trước kia không phải cậu chỉ muốn nằm lười trong đống tiền thôi sao?"

Thi Lực Hoa nhún vai: "Ông nội tôi cũng biết chuyện học làm ăn này không đáng tin, nhưng lão hồ ly vẫn muốn tôi và anh gần gũi nhau hơn, dù sao gia tộc Nam Na Ngoã (Nannawa) của anh cũng ít người thừa kế, mà anh lại xuất sắc như vậy, biết đâu sau này có thể làm nên chuyện lớn, ông ấy đang muốn thả dây dài câu cá lớn đấy."

Thi Lực Hoa là người thế hệ thứ ba của thương hiệu gạo Thái Lan hàng đầu "Hoàng Gia Lương Thương", trên đầu có một đống chú anh, hắn từng đùa rằng trừ khi dịch bệnh hoặc chiến tranh khiến cho mười mấy người thừa kế khác đều chết mẹ hết, nếu không thì tới kiếp sau cũng không đến lượt hắn ngồi vào vị trí đó.

Phàn Tiêu thì khác, là ông chủ nhỏ của chuỗi công ty y dược lớn nhất Thái Lan, tranh giành vị trí cầm lái chỉ có chú và hai anh trai của hắn.

Phàn Tiêu nói một cách bình thản: "Ông nội cậu có vẻ quên mất, chú tôi và hai anh trai tôi còn xuất sắc hơn tôi, ngoài ra tôi còn có sáu người em, họ cũng mong chờ chúng tôi chết vì dịch bệnh hay chiến tranh giống như cậu vậy."

Vừa ra khỏi phòng chờ, Thi Lực Hoa lấy chai xịt dưỡng ẩm mang theo bên mình ra xịt điên cuồng, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đầy sương nước và nói: "Dù sao họ cũng không ai quái dị bằng anh, tôi cá là anh sẽ thắng."


Hắn mở cửa xe của Phàn Tiêu, nhăn mặt: "Lại là chiếc xe xấu xí kiểu này, cùng một giá tiền sao không mua một chiếc xe thể thao chứ?"

Phàn Tiêu đã chui vào buồng lái, khởi động xe, giọng nói không chứa cảm xúc: "Nếu không thích thì cậu có thể ngồi xe phía sau."

Tài xế xe phía sau là trợ lý đầu trọc có vẻ ngoài hung tợn của Phàn Tiêu, lúc này hắn đang nhét vali của Thi Lực Hoa vào xe thương vụ.

"Thôi được." Thi Lực Hoa cúi người ngồi vào xe, hào hứng nói, "Tối nay tôi đã chuẩn bị một bàn, cần phải thư giãn thật tốt."

Chiếc xe trượt ra khỏi bãi đậu xe, Phàn Tiêu nhìn về phía trước: "Chưa nhập cảnh xong mà đã định cúng tiền cho cục cảnh sát rồi à?"

Mẹ của Thi Lực Hoa là người Hoa, hơn mười năm trước đã ly hôn với chồng và trở về nước sống, từ đó mỗi năm bà đều đón Thi Lực Hoa về nước nghỉ ngơi, do đó hắn có rất nhiều bạn bè ăn chơi trong nước.

"Bao nhiêu người ồn ào muốn đến đón tôi, nhưng tôi chỉ dành cơ hội này cho Phàn công tử."

Phàn Tiêu không thèm đáp lại những lời vô tri như thế, hạ một chút cửa sổ, hắn định hút một điếu thuốc.

Lúc này, điện thoại đặt trên bảng điều khiển reo lên, Phàn Tiêu ngậm điếu thuốc trong miệng, không muốn bận tâm.

Ánh mắt đảo qua, quét đi rồi vòng trở lại.

Trong mắt hắn có một nụ cười khó hiểu, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, kết nối với bluetooth xe hơi, nhận cuộc gọi.

"Chủ nhiệm Du," hắn bắt máy, giọng nói thêm chút ngọt ngào, "Lâu không gặp nhỉ."

"Phạm tổng là người quan trọng bận rộn, không tiện quấy rầy." Giọng nói từ đầu dây bên kia hơi khàn, Phàn Tiêu đoán Du Thư Lãng vừa hút thuốc xong.


Người lái siêu xe lúc này thả lỏng sống lưng, một tay cầm vô-lăng, một tay kẹp điếu thuốc chưa cháy, gió thổi qua khe hở cửa xe, làm rối bời mái tóc.

Hắn để Dược Nghiệp Bác Hải chờ đợi một tháng rưỡi, ước chừng bên kia không thể ngồi yên được nữa, nên Du Thư Lãng mới gọi điện thoại tới.

Phàn Tiêu lướt lưỡi lên răng, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời trở nên thú vị.

"Người khác có thể coi là quấy rầy, nhưng chủ nhiệm Du chắc chắn không tính."

Nghe lời này, ngồi trên ghế phụ lái xe, Thi Lực Hoa nhướng mày, vươn cổ nhìn cái tên trên màn hình điện thoại của Phàn Tiêu.

"Nếu không tính là quấy rầy, vậy tôi có thể mời Phàn tổng ăn tối không?"

Phàn Tiêu liếc mắt nhìn Thi Lực Hoa, miệng sảng khoái đáp: "Được thôi, không thành vấn đề."

Tiếng leng keng của ly chạm nhau, nửa ly rượu tây không biết tên được đổ vào ly whisky có đá mà nhân viên phục vụ vừa đưa ra, những viên đá trong suốt lên xuống, mùi rượu pha trộn tức thì toả ra, cùng với giọt rượu tràn ra ngoài.

Trong phòng VIP lớn nhất, trai gái ngồi la liệt. Cô gái xinh đẹp lướt màn hình chọn bài hát, một số người xung quanh Thi Lực Hoa uống rượu nói phét, còn có người nịnh nọt Phàn Tiêu, liên tục kêu gọi cô gái bên cạnh rót rượu cho hắn.

Thi Lực Hoa vùng vẫy ra khỏi đám đông, dựa vào tai Phàn Tiêu nói: "Vị chủ nhiệm Du của anh có vẻ không thích chỗ này của tôi, đi tiểu cũng lâu quá đấy."

Phàn Tiêu hẹn gặp Du Thư Lãng tại câu lạc bộ do Thi Lực Hoa đặt bàn, lại tỏ ra khó xử giữa hai người bạn, Du Thư Lãng chu đáo đã quen rồi, đồng ý lời mời của Thi Lực Hoa tham gia náo nhiệt, biểu hiện rất hoà đồng tinh tế.

Cửa phòng VIP được mở ra, Du Thư Lãng bước vào. Tối nay anh mặc đồ cũng không nghiêm túc lắm, áo sơ mi trắng rộng rãi, kiểu cổ điển nhét vào quần, chỉ cởi một cúc ở dưới cổ họng, cổ tay xắn lên lỏng lẻo, đơn giản gọn gàng nhưng vẫn không hợp với nhóm thanh niên ngồi trên ghế sofa.


Khi anh đi qua nguồn sáng từ màn hình chiếu ra, Phàn Tiêu nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh mơ hồ qua chiếc áo sơ mi trong suốt, tràn đầy sức mạnh và vô cùng quyến rũ. Hắn lảng tránh ánh mắt, trong lòng chửi thầm "đệt mẹ", cảm giác như mình đã nhìn thấy thứ bẩn thỉu.

Chớp mắt đã cười, hắn vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh, mời Du Thư Lãng ngồi xuống: "Chủ nhiệm Du, ngồi đây, để tôi giới thiệu với anh một người."

Cô gái xinh đẹp bên cạnh nhận ra tình hình và nhường chỗ, lấy rượu ra từ thùng đá, rót một ly đẩy về phía Du Thư Lãng.

Du Thư Lãng giỏi ứng phó với những tình huống này, cảm ơn và tỏ ra kỳ vọng, hỏi Phàn Tiêu: "Phàn tổng muốn giới thiệu ai với tôi?"

"Đây là Thái tử gia của chuỗi nhà thuốc Thuỵ Tường, phó tổng Tiết."

Du Thư Lãng nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Phàn Tiêu. Người này khoảng 27-28 tuổi, trông không xấu nhưng cũng không đẹp, da mặt vàng, mí mắt sưng phù, là biểu hiện điển hình của người đắm chìm trong tửu sắc.

Phàn Tiêu nghiêng đầu về phía Du Thư Lãng: "Đây là Du Thư Lãng, chủ nhiệm văn phòng Dược nghiệp Bác Hải, người duy nhất ở thành phố này mà tôi có thể xưng bạn."

Hắn nhún vai cười nói: "Xin lỗi vì cách diễn đạt của tôi không tốt, nhưng ý nghĩa là vậy."

"Ai da, được Phàn tổng định hình như vậy, quả thật là nhân vật không phải dạng vừa đâu!"

Từ biểu hiện ngạc nhiên và kính trọng của Thái tử, Du Thư Lãng nhanh chóng đánh giá lại về Phàn Tiêu, Thái tử của y dược Thụy Tường, một công ty dược phẩm chiếm lĩnh một số tỉnh lân cận, lại cần cung kính Phàn Tiêu? Phàn Tiêu làm trong ngành đầu tư mạo hiểm, giàu có là điều không cần phải nói, nhưng người thừa kế của y dược Thuỵ Tường cũng không phải hạng xoàng.

Không kịp suy nghĩ kỹ, Du Thư Lãng, người không có bất kỳ vị trí nào trong giới, chủ động vươn tay, bày ra vẻ mặt kính trọng: "Ngưỡng mộ danh tiếng của phó tổng Tiết đã lâu, vài năm trước có may mắn nghe lệnh tôn diễn thuyết ở Đại học Y khoa Trường Lĩnh, vô cùng sinh động, học hỏi rất nhiều. Hôm nay gặp được phó tổng Tiết, quả nhiên không phải hổ phụ sinh khuyển tử."

"Chủ nhiệm Du quá khen." Lời khen ngợi Thái tử nghe nhiều rồi, hắn chỉ thể hiện sự nhiệt tình khi đối diện với Phàn Tiêu, lúc này lại bận rộn nhờ cô gái bên cạnh rót rượu cho Phàn tổng.

"Chủ nhiệm Du, dược phẩm do Dược nghiệp Bác Hải của anh sản xuất sau này có thể thuận lợi tiến vào thị trường hay không, có thể bán chạy hay không, phó tổng Tiết đóng một vai trò quan trọng, dù sao Y dược Thụy Tường cũng là một trong ba đối thủ mạnh của một số tỉnh lân cận, mà cơ sở của Bác Hǎi cũng ở đây." Phàn Tiêu cầm lấy ly rượu mà cô gái vừa mới đổ đầy, "Tôi đã giúp anh một tay, giới thiệu phó tổng Tiết cho anh, còn lại phải xem anh và Bác Hải nắm bắt cơ hội thế nào."

Những gì Phàn Tiêu nói là sự thật, Bác Hải không có sản phẩm nổi tiếng bán chạy, mạng lưới bán hàng cũng chỉ trải rộng ở một số tỉnh lân cận, trước đây bán hàng theo mô hình tổng đại lý tỉnh, tổng đại lý khu vực, tổng đại lý huyện, thường vào những hiệu thuốc nhỏ. Nếu muốn mạnh mẽ và phát triển, hợp tác với các chuỗi cửa hàng dược phẩm lớn chắc chắn là con đường phải đi.

Du Thư Lãng nhận được chiếu cố của Phàn Tiêu, liên tục nâng cốc, khiến cho Thái tử gia vui vẻ không ngớt. Đây là lĩnh vực mà anh giỏi nhất, nhưng sau một hồi xoay sở cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn tìm cớ ra ngoài hút thuốc.


Lúc này, Thi Lực Hoa lại ngồi xuống, thân thể hắn đã nồng nặc mùi rượu, nuốt một ly rượu rum rồi lơ đãng nói: "Cậu tìm niềm vui này thật là chán, không những là đàn ông mà còn nhạt nhẽo nữa."

Phàn Tiêu dựa lưng vào sofa chậm rãi nhấm nháp rượu, nghe vậy cười nói: "Cậu ấy rất thú vị, Thánh Mẫu đấy."

"Thánh Mẫu? Trời đất ơi, người như vậy gặp phải anh không phải sẽ sớm bị lột một lớp da à?" Ly rỗng của Thi Lực Hoa đã được người khác đổ đầy, hắn cầm lên cười hề hề, "Lát nữa để Thánh Mẫu biểu diễn một màn nhé?"

Phàn Tiêu nuốt một ngụm sâu, vị cay nồng của Tequila lan tỏa trong miệng, sau khi hương rượu nồng nặc nhất qua đi, hắn mới lười biếng nói: "Được thôi."

Du Thư Lãng một lần nữa bước vào phòng riêng, trong phòng thoáng chốc vắng đi rất nhiều người. Phàn Tiêu và Thi Lực Hoa cùng nhau ngồi trò chuyện, mỹ nữ bên cạnh Thái tử gia Thụy Tường đổi thành người khác, người đẹp thành thục phong tình đã được thay bằng cô gái trẻ trung trong sáng.

Cô gái có chút gượng gạo, bị Thái tử gia sai bảo rót rượu khắp nơi, Phàn Tiêu lịch sự cảm ơn, còn Thi Lực Hoa không thèm để ý.

Du Thư Lãng không tiến lại gần Phàn Tiêu, ngồi ở góc sofa hình chữ U. Anh đến đây tối nay với một nhiệm vụ, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa mở lời. Thực ra, hai công ty có giao dịch kinh doanh với nhau, anh như một người trung gian thúc đẩy quá trình tiến triển là chuyện hết sức bình thường, nhưng khi đối phương trở thành Phàn Tiêu, trong lòng Du Thư Lãng lại sinh ra một cảm giác không được tự nhiên khó nói thành lời.

Chủ nhiệm Du giỏi nhìn người, nhưng lại không thể hiểu được Phàn Tiêu. Đa số thời gian, người đàn ông này trông có vẻ hiền lành lịch sự, hành xử đúng mực, nhưng đôi khi anh lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của hắn. Giống như hôm đó ở bệnh viện, mặc dù hắn không ngần ngại cứu một đứa trẻ, nhưng giữa những tràng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, hắn vẫn bình tĩnh đến mức gần như lạnh nhạt.

Và hắn... đôi khi lại quá... thân mật với anh, Du Thư Lãng cho rằng hành động của Phàn Tiêu có thể được giải thích bởi sự nhiệt huyết được hình thành từ đất nước nhiệt đới. Mà anh hôm nay, mỗi lần muốn hỏi xem Phẩm Phong có ý định đầu tư vào Bác Hải hay không, lại sợ Phàn Tiêu sẽ vì mình khó xử.

– Nhưng, vẫn nên hỏi thử xem sao, giám đốc nhà máy đã thúc giục mình hai tuần rồi.

Khi anh ngẩng đầu lên, Phàn Tiêu vẫn đang trò chuyện. Ngón tay thon dài lơi lỏng cầm ly rượu, khuỷu tay tựa trên đầu gối, cúi đầu nhẹ nhàng, lắng nghe Thi Lực Hoa hào hứng diễn tả.

Ánh mắt của Du Thư Lãng lướt qua Thái tử gia bên cạnh, bỗng nhiên dừng lại!

Người kia đang đổ một gói bột trắng vào ly của cô gái mới vừa rời đi, còn thanh niên bên cạnh hắn với mái tóc nhuộm xanh đang nhìn cảnh tượng đó và cười một cách đê tiện.

Du Thư Lãng nhanh chóng chuyển ánh mắt, ẩn mình vào nơi ánh đèn không chiếu tới, nhíu mày thật sâu.

—--------

Bình Luận (0)
Comment