Phật Tứ Diện

Chương 14

Editor: Gấu Gầy

Nóng, rất nóng.

Cơ thể bắt đầu nóng lên như lửa.

Gương mặt thanh tú của anh hơi nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo đến nỗi khiến người ta sợ hãi. Du Thư Lãng không phải là một bông hoa trắng non nớt chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, anh biết rằng phản ứng bất thường trong cơ thể mình đại diện cho điều gì.

Loại thuốc kia dù đã nôn ra phần lớn, nhưng phần còn lại vẫn cực kỳ mạnh! Cảm giác nóng rát khó chịu từ bên trong lan ra tứ chi, khiến anh cảm thấy mình như đang bị mắc trong một cái lồ ng hấp cỡ lớn.

Du Thư Lãng cảm thấy việc mở một nút áo sơ mi vẫn chưa đủ, anh lại hạ xuống nửa cửa sổ xe.

Gió đêm cuối tháng Tám dịu dàng có thừa nhưng không đủ mạnh mẽ, bởi vì hơi mát mang lại từ tốc độ xe không đủ để dập tắt làn sóng nhiệt đang liên tục nổi lên trong cơ thể anh.

Phàn Tiêu ngồi bên cạnh, ẩn mình trong bóng tối của xe. Họ đều đã uống rượu, vì vậy đã gọi một tài xế lái hộ, chiếc xe trượt nhẹ nhàng bên bờ sông thành phố, ánh sáng rực rỡ từ đèn trang trí như một con rồng lượn lờ xuyên qua tim người, ánh sáng từ phía Du Thư Lãng chiếu vào bên trong xe, bao quanh anh, tiếp tục lan ra, kết thúc trên đùi của Phàn Tiêu, để lại một đường phân chia sáng tối rõ nét.

Trong ánh sáng, trên đùi thon gọn có một bàn tay đặt lên. Những ngón tay của bàn tay đó luôn được cắt ngắn, gọn gàng sạch sẽ, gân guốc trên mu bàn tay to và rộng có thể nhìn thấy mơ hồ.

Du Thư Lãng lảng tránh ánh mắt, nhìn thẳng lưng ghế phía trước, hỏi: "Sư phụ, còn bao lâu nữa mới đến?"

Anh vốn nghĩ mình đã kiềm chế rất tốt, nhưng giọng nói khàn khàn khi mở miệng vẫn lộ ra chút hư không.

Anh nhíu mày, quyết định không mở miệng nữa.

Câu lạc bộ được xây dựng trên lưng chừng núi, cách trung tâm thành phố không gần, tài xế nhìn vào bản đồ trên điện thoại, đáp lại: "Theo hướng dẫn điều hướng, còn 45 phút nữa là đến nơi."

Nhíu mày một lần nữa, Du Thư Lãng ước lượng khả năng chịu đựng của mình.

"Có việc gì khác hả? Gấp lắm không?" Người đàn ông trong bóng tối từ từ hỏi, "Hay là trong người cảm thấy không thoải mái?"

Du Thư Lãng không muốn nói thêm gì nữa...


"Không có gì... chỉ hỏi cho biết thôi." Ngay sau đó, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.

Người đàn ông ẩn trong bóng tối nhìn mái tóc mềm mại kia, không nói lời nào.

Qua cầu thành lũy, còn phải đi một đoạn đường cao tốc. Ngọn lửa trong cơ thể bùng cháy thành ngọn lửa lớn, làn da của Du Thư Lãng bị thiêu đốt nóng bỏng, anh không thể giữ thẳng lưng được nữa, cả người mệt mỏi ngồi sụp xuống ghế xe, không còn chút sức lực.

Lúc này, anh vô cùng biết ơn bóng tối trong xe, bởi vì chỉ có bóng tối mới có thể che đi sự quẫn bách của anh như thế.

Ngọn lửa bùng lên, miệng khô lưỡi khát!

Du Thư Lãng lấy một chai nước từ giá đựng đồ, cầm trong tay nhưng không thể mở nắp vì đầu ngón tay mềm nhũn.

"Tôi giúp anh." Tay của Phàn Tiêu từ đầu gối nhấc lên, phủ lên chai nước, tay kia xoay nhẹ, dễ dàng mở nắp.

Hai bàn tay trên thân chai chồng lên nhau một phần nhỏ, một sự chạm nhẹ vô cùng bình thường nhưng khiến ý thức của Du Thư Lãng suýt chút sụp đổ.

"......Cảm ơn."

"Anh chắc chắn không có gì khó chịu?" Phàn Tiêu từ bóng tối nhô người ra, quan sát Du Thư Lãng một cách nghiêm túc, "Sao mặt anh lại đỏ như vậy?"

Tay cầm chai nước bỗng nhiên siết chặt, thân chai bị biến dạng, nước từ từ tràn ra, theo thân chai chảy xuống giữa các ngón tay, cảm giác lạnh lẽo giúp Du Thư Lãng tìm về một chút lý trí.

Anh nở nụ cười: "Tối nay uống hơi nhiều, khiến Phàn tổng chê cười rồi."

Ánh mắt sâu thẳm của Phàn Tiêu như hồ nước, một lúc lâu sau mới cười nói: "Bây giờ không có người ngoài, còn gọi Phàn tổng làm gì."

Hắn ngồi thẳng người, đùa giỡn: "Sau này nếu Thư Lãng gọi sai, tôi sẽ phạt anh đấy."

Du Thư Lãng bị cơn nóng hầm hập làm cho suy nghĩ hỗn loạn, không muốn nói chuyện với Phàn Tiêu, anh đại khái đáp lại, vội vã uống một ngụm nước, lại cắm ngón tay ướt nước vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi, định đ è xuống ngọn lửa xấu xa trong người.


Nhưng cảm giác khó chịu càng lúc càng tăng. Hình ảnh trước mắt anh từ một biến thành hai, bóng ma không ngừng hiện lên trong tầm mắt, cánh tay căng cứng, ngón tay không kìm được mà chạm vào căn nguyên của d*c vọng.

Dừng lại! Du Thư Lãng dừng lại!

Ngón tay thon dài vừa vặn dừng lại ở bên lề nguy hiểm, đôi mắt trong suốt như pha lê lộ ra một lớp sương mù lung lạc.

Một sự khó chịu chết người.

Những cơn sóng nhiệt như lũ trào thú dữ không ngừng vẫy vùng cuộn trào trong cơ thể, Du Thư Lãng cảm thấy mình như một con cá thiếu oxy, lăn lộn trên bờ, bị ánh nắng chói chang thiêu đốt nướng thành khô.

Trong đầu không thể khống chế, một lần nữa lại hiện lên bàn tay vừa đặt trên đầu gối, khớp xương rõ ràng, gân mạch nổi lên, rộng lớn mạnh mẽ...

Du Thư Lãng, anh thật sự điên rồi!

Bất chợt, người đàn ông suýt chút nữa đã mất đi ý thức siết chặt tay, trầm giọng bảo: "Dừng xe!"

Một tiếng phanh gấp, chiếc xe dừng lại, người lái hộ không rõ chuyện gì, muốn mở đèn trần để xem tình hình ghế sau, nhưng vào phút cuối cùng đã bị ngăn chặn.

"Đừng bật đèn." Phàn Tiêu ôn hoà nói, hắn kéo lấy Du Thư Lãng bên cạnh đang định xuống xe, mỉm cười nhìn người lái hộ, "Xe cứ đậu ở đây, vất vả cho anh phải tự gọi xe về, phí tôi sẽ trả gấp ba."

Người lái hộ ngạc nhiên, sau đó gật đầu đồng ý, xuống xe lấy xe điện của mình từ cốp sau rồi rời đi ngay sau đó.

Hơi ấm trên tay xuyên qua chiếc áo sơ mi từ từ truyền đến, khiến Du Thư Lãng càng thêm khó chịu. Móng tay đột ngột chìm vào lòng bàn tay, cơn đau giúp anh tìm lại một chút ý thức.

"Phàn Tiêu, tôi say xe khó chịu, muốn xuống xe tản bộ, lát nữa tự gọi xe về."

"Tôi đi cùng anh."

"Không cần."


"Anh... bị sốt ư? Sao người anh nóng thế?"

"Buông ra! Tôi muốn xuống xe!" Du Thư Lãng đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, anh cố gắng gỡ bàn tay của Phàn Tiêu ra, nhưng lại bị hắn giữ chặt hai tay đ è xuống ghế ngồi.

"Anh bị ai đó bỏ thuốc vào à?" Phàn Tiêu biết hết còn cố tình hỏi.

Hơi thở nặng nề của Du Thư Lãng dừng lại một chút, ánh mắt chậm rãi nhìn thẳng vào Phàn Tiêu.

"Đúng, trong rượu của cô gái kia có thuốc." Đến lúc này, không cần thiết phải giấu diếm nữa, hơn nữa cũng không thể giấu được.

"Vậy là, anh đổi rượu với cô gái đó là muốn cứu người?" Phàn Tiêu vốn nghĩ rằng việc cố tình hỏi đi hỏi lại sẽ khiến mình vui vẻ, nhưng sự thật là, hoàn toàn không có.

Du Thư Lãng trước mặt hắn lúc này đang trong tình trạng khốn đốn chật vật, đau đớn kìm nén, nhưng cũng đẹp đến kinh người! Phàn Tiêu bất chợt cảm thấy đây có lẽ là lần đầu tiên hắn nhìn Du Thư Lãng một cách nghiêm túc như vậy. Khuôn mặt trắng, làn da đẹp, ngũ quan thanh tú, mái tóc mềm mại dày dặn, trước mặt người khác anh thường cười nhiều, nhưng khi một mình thì cười rất ít, lúc cười ấm áp ôn hoà, lúc không cười lạnh lùng đôi chút, nhưng dù thế nào cũng đều đẹp hết.

Phàn Tiêu biết rõ mình không phải là người dễ dàng mềm lòng, cũng không vì ngoại hình mà thiên vị ai, nhưng bây giờ trong lòng hắn lại mơ hồ có một âm thanh tự nói với mình, hình như đêm nay đã chơi hơi quá.

Du Thư Lãng đang cố gắng giữ lại phần tự trọng cuối cùng của mình trong tình trạng mất kiểm soát: "Phàn tổng, cậu có thể xuống xe trước một chút được không?"

"Phàn tổng?" Phàn Tiêu nhìn người đàn ông đuôi mắt hoen đỏ không chịu rời đi, thậm chí còn áp sát thêm một chút, "Không phải tôi đã nói rằng khi riêng tư không được gọi tôi là Phàn tổng sao, gọi sai sẽ bị phạt đấy."

Trong khoang xe tối tăm kín đáo, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Du Thư Lãng. Hai người đàn ông cao lớn chồng chéo nhau trên hàng ghế da thật, trong lúc nhìn lên và nhìn xuống, hơi thở nóng bỏng quấn lấy nhau.

Ý thức đã mơ hồ, Du Thư Lãng nói ra những lời theo bản năng của cơ thể, anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, vô thức hỏi: "Phạt thế nào?"

Phàn Tiêu: "......"

Một câu nói bất ngờ khi nảy sinh lòng tham, lúc này khi được hỏi lại, Phàn Tiêu nhất thời không biết phải nói gì. Sợi chỉ căng trong không khí bị đứt một vài đoạn, hắn bỗng dưng nhận ra mình và Du Thư Lãng đang ở quá gần với nhau.

"...Anh muốn phạt thế nào?"

Du Thư Lãng từ từ nhìn về phía bàn tay Phàn Tiêu đang nắm trên cánh tay mình, ánh mắt lướt qua từng đường nét và mạch máu trên mu bàn tay ấy.

Phàn Tiêu bị ánh mắt nóng bỏng thiêu đốt đến mức rùng mình, đang nghĩ cách kiếm cớ để tránh đi, thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Du Thư Lãng.


"Cậu có thể rời đi trước một chút được không?" Dù ý chí của Du Thư Lãng mạnh mẽ, nhưng bây giờ cũng chỉ còn một chút tỉnh táo, anh tự giễu cười nhẹ, "Tôi có thể sẽ rất chật vật."

Trái tim Phàn Tiêu bỗng nhiên căng thẳng, cảm xúc hối hận lại ập đến, sau khi nhìn sâu vào Du Thư Lãng, hắn quay người mở cửa xuống xe.

Dựa vào đầu xe, hắn châm một điếu thuốc.

Tiếng hô hấp nặng nề từ bên trong xe truyền ra, trôi chảy mượt mà như thể lời thơ của một thi sĩ, mà thi sĩ đó giờ đây quên không đóng nửa cửa xe lại.

Ngón tay kẹp điếu thuốc, khuôn mặt nghiêng của Phàn Tiêu được ánh đèn đường chiếu rõ, yết hầu nhô ra di chuyển lên xuống, phun ra nuốt vào khói thuốc, khói trắng tản đi rất nhanh trong gió, giống như những tiếng r3n rỉ thoáng qua của người đàn ông.

Khó chịu đến mức không thể nghe nổi.

Phàn Tiêu vốn đã xác định tính hướng của âm thanh đó.

Nhưng sau khi châm điếu thuốc thứ hai, hắn vẫn chậm rãi quay đầu lại.

Bên trong xe rất tối, người kia lại ngồi ở hàng ghế sau, không thể nhìn rõ.

Chỉ thấy chiếc áo sơ mi trắng chói mắt, vài cúc áo đã bung, lộ ra một mảng da thịt mơ hồ.

Trông rất lôi thôi.

Lại thật đáng thương.

Cùng với những chuyển động không ngừng. Những chuyển động đồng nhất với tiếng vọng phát ra, lọt vào mắt Phàn Tiêu, khiến hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm.

"Mẹ kiếp!" Người đàn ông tức giận chửi một tiếng, hắn rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể mình, hơn nữa càng trầm trọng hơn khi hình ảnh và âm thanh kết hợp.

Phản ứng cơ thể khiến hắn ngạc nhiên, nhưng cơn khó chịu còn nhiều hơn gấp bội.

Khói thuốc càng lúc càng nặng thêm, cho đến khi người trong xe ngẩng cao cằm, giống như vạn phần thống khổ thở dài một tiếng.

Phàn Tiêu ở bên ngoài nghiến chặt răng, cắn đứt đầu điếu thuốc!

—--------

Bình Luận (0)
Comment