Editor: Gấu Gầy
Gã mặt dài gầy tên là Bạch Bằng Vũ, trong dòng họ, gã thuộc thế hệ thứ ba, vì vậy mọi người gọi gã là Bạch Tam Thiếu. Tuy nhiên gã có một cái tên nổi tiếng hơn là Bạch Tam Giây, bởi vì gã vô cùng d@m đãng nhưng lại là một tay súng lẹ, nghe nói từng lập kỷ lục chưa tới ba giây, cho nên biệt danh tức cười này mới lan truyền rộng rãi.
Bạch Tam Giây đã gặp qua Phàn Tiêu, hôm đó gã cùng với Thi Lực Hoa đưa Du Thư Lãng đến nơi ở của Phàn Tiêu. Du Thư Lãng không hề gầy yếu, thân hình cao lớn khỏe mạnh, dù hôn mê bất tỉnh nhưng thứ bên dưới vẫn mang lại cảm giác "không thể bị đè được".
Theo suy nghĩ của Bạch Tam Giây, Phàn Tiêu và Du Thư Lãng không hợp nhau, thậm chí có lẽ còn có chút thù hận, nếu không Phàn Tiêu cũng không ném ra lời lẽ ph óng đãng "chỉ muốn chơi đùa" như vậy. Nhưng hôm nay gã lại cảm thấy mơ hồ, hai người giống như cùng chung một mối hận, rốt cuộc là chuyện gì đây?
"Cậu sao lại cùng hắn..."
Bạch Tam Giây nói chưa hết câu, đã bị Phàn Tiêu nhanh chóng ngắt lời, hắn miệng cười nhưng lòng căng thẳng, nhẹ giọng nói: "Tam Thiếu? Thì ra người trong phòng VIP này lại là anh."
Du Thư Lãng hơi nghiêng mặt, nhìn qua, anh suy nghĩ một chút rồi đi đến bên cạnh Phàn Tiêu, thấp giọng hỏi: "Cậu quen biết hắn à?"
"Ừm," Phàn Tiêu nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, thẳng thắn thừa nhận, "đã từng gặp mặt trong buổi họp mặt do Thi Lực Hoa tổ chức."
Tên của Thi Lực Hoa được kéo dài, Phàn Tiêu rõ ràng đang ám chỉ Bạch Tam Giây nên cẩn trọng lời nói, dù phần dưới của Bạch Tam Giây không ổn nhưng đầu óc phía trên cũng không ngốc, sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, gã không hỏi thêm gì nữa.
Gã ngả lưng vào ghế sofa, chân bắt chéo cao, một tay vẫn đặt trên ngực của người phụ nữ bên cạnh, không ngừng x0a nắn: "Hai người bị sao vậy? Đột nhiên xông vào đây gây sự, định làm mất mặt tôi à?"
Du Thư Lãng chậm rãi tiến lên, nhấc một chai rượu ngoại trên mặt bàn lộn xộn, tìm một cái ly không và rót vào phân nửa.
Ngón tay thon dài cầm ly, từ từ lắc nhẹ: "Tam Thiếu, vì sao tôi đến tìm anh, trong lòng anh tự hiểu, tôi có thể tìm ra anh, tất nhiên đã có chuẩn bị, nếu anh không ngại người khác nghe thấy thì tôi cũng chẳng quan tâm."
Nói xong, lật tay uống rượu, hầu kết trượt xuống, cạn sạch cả ly.
Sắc mặt Bạch Tam Giây dần trở nên u ám, gã ngẩng đầu nhìn Phàn Tiêu, nhướng mày, nở nụ cười: "Được, vậy thì chúng ta nói chuyện." Rồi phất phất tay: "Đi đi đi, tất cả cút hết đi, lão tử phải bàn chuyện quan trọng."
Đám trai xinh gái đẹp lần lượt rời đi, trong phòng chỉ còn lại mấy người bạn của Bạch Tam Giây.
"Mấy người chuyển sang chỗ khác làm nóng không khí chờ tôi, công chúa phải chọn người xinh đẹp nhất nhé, mặt phải đẹp, ngực phải to, tôi sẽ qua đó ngay thôi."
Bạn bè cũng chia thành năm bảy loại, trong phòng này Bạch Tam Giây là người có tiếng nói nhất, những người khác hiển nhiên phải nghe theo. Cửa phòng VIP từ từ đóng lại, căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh.
Bạch Tam Giây mang theo một trợ lý nam, đứng ở góc tường. Nói là trợ lý, nhưng lại cao tám thước, vai u thịt bắp, có vẻ như chủ yếu phụ trách nhiệm vụ vệ sĩ.
"Có chuyện gì, nói đi." Bạch Tam Giây dang hai tay, đặt lên lưng ghế sofa, bộ dạng của kẻ có tiền mặt láo.
Du Thư Lãng ngồi xuống, Phàn Tiêu đổi đèn màu xoay tròn thành nguồn sáng bình thường, rồi ngồi xuống bên cạnh Du Thư Lãng.
Hắn lấy ra một điếu thuốc lá, gõ nhẹ lên bàn rồi nói: "Tam Thiếu, dù chúng ta không thân thiết, nhưng đều là bạn của Thi Lực Hoa, vậy nên trước khi nói anh phải suy nghĩ cho kỹ, giấu diếm là không ổn đâu, chuyện này không có kết quả thì không thể kết thúc được."
Phàn Tiêu nói như vậy, khá là nghệ thuật.
Những từ ngữ được nói ra đều vì Du Thư Lãng, kỳ thực mỗi từ đều gõ vào Bạch Tam Giây.
Thi Lực Hoa có thể kêu Bạch Tam Giây làm chuyện thất đức như vậy, chứng tỏ quan hệ hai người rất tốt, Bạch Tam Giây hiện giờ chắc chắn cũng sẽ bận tâm đ ến mặt mũi của Thi Lực Hoa một chút. Phàn Tiêu nhấn mạnh cụm từ "suy nghĩ cho kỹ" rất nặng và chậm, rõ ràng đang muốn gã giấu điều gì, che chắn thứ gì không cần nói ra cũng hiểu.
"Phàn tổng đúng không?" Bạch Tam Giây dùng đầu lưỡi đẩy miếng thịt trong miệng, nâng cằm hướng về Du Thư Lãng nói, "Xin hỏi cậu và vị tiên sinh muốn nói chuyện với tôi có quan hệ gì?"
"Bạn bè."
"Bạn bè?" Giọng nói của Bạch Tam Giây cũng cao như lông mày đang nhướng, sau đó gã giả vờ ho vài tiếng, che giấu sự mỉa mai trên mặt, "Được, vậy thì nói đi, muốn nói chuyện gì?"
"Vào tối ngày 9 tháng 10, khoảng 11 giờ 30 phút, bãi đậu xe khách sạn Khải Duyệt, Bạch Tam thiếu cần tôi nói thêm nữa không?"
Giọng điệu không vội vàng, thái độ không hạ mình cũng không kiêu ngạo, như đang tiến hành một cuộc thương lượng kinh doanh, sự bình tĩnh và lạnh lùng của Du Thư Lãng khiến anh nhìn không giống như một nạn nhân bị quấy rối.
"Ngày nào? Mấy giờ? Ở đâu?" Bạch Tam Giây tỏ ra ngạc nhiên thái quá, "Vị tiên sinh này, tôi không hề biết anh, có ma mới biết anh đang nói cái gì?"
"Nếu không có bằng chứng, tôi cũng không tìm đến đây." Du Thư Lãng nhận điếu thuốc từ tay Phàn Tiêu đưa vào miệng, liếc nhẹ người đàn ông bên cạnh.
Phàn Tiêu hiểu ý, quẹt diêm châm lửa, chiếu lên làn da trắng mịn của Du Thư Lãng một màu ấm áp.
Nếu không phải Bạch Tam Giây biết rõ tình cảm thực sự của Phàn Tiêu dành cho Du Thư Lãng, gã còn tưởng mối quan hệ giữa hai người đối diện vô cùng chặt chẽ, chẳng những kẻ hát người bè mà còn mười phần ăn ý.
"Người Thái thật là con mẹ nó biết chơi." Bạch Tam Giây thấp giọng cười khẩy.
Du Thư Lãng nhả khói liếc sang, Bạch Tam Giây thản nhiên nói: "Nếu có bằng chứng thì đưa ra đi?" Gã bất ngờ hạ chân xuống, nghiêng người nhìn chằm chằm Du Thư Lãng, ánh mắt ph óng đãng, "Nhưng anh phải nói cho tôi biết, tối hôm đó tôi đã làm những chuyện phạm pháp gì chứ?"
Ánh mắt của gã từ khuôn mặt của Du Thư Lãng chậm rãi di chuyển xuống hạ th@n, lời tục tĩu chưa kịp nói ra thì đã bị bàn tay to lớn của Phàn Tiêu phủ lên mặt, mạnh mẽ đẩy gã trở về sâu trong ghế sofa.
"Cậu..."
Bạch Tam Giây vừa định nổi giận, ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt u ám của Phàn Tiêu, bỗng nhiên trong đầu gã lóe lên một tia sáng trắng, nhớ lại một câu mà Thi Lực Hoa từng nói. Truyện Teen Hay
Chọc ai cũng được, mẹ nó đừng có chọc Phàn Tiêu, hắn có thể cười đùa mà gi ết chết anh đó.
Bạch Tam Giây nhếch mép, thu lại khí thế hung hăng, nói năng vô lại: "Anh không phải hỏi tôi tối hôm đó ở đâu sao? Được, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi ở trong chăn của người tình, có cần phải tìm cô ấy ra làm chứng không?"
"Không cần." Du Thư Lãng dập tàn thuốc lên lon bia, "Vì anh không muốn giải thích, tôi sẽ coi như anh thừa nhận."
Anh đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn tạo ra áp lực nặng nề, Bạch Tam Giây giật mình, theo bản năng co người lại.
Nhưng mục tiêu của Du Thư Lãng không phải là Bạch Tam Giây, anh bước hai bước đến bên cạnh trợ lý đứng ở góc tường, toàn thân tụ lực giơ tay bắt lấy cánh tay của người đàn ông.
Người nọ vạm vỡ, thân hình cao to hơn Du Thư Lãng, đương nhiên cũng không phải dạng vừa. Thấy đòn tấn công, hắn vội vàng phòng thủ, nhưng mà Du Thư Lãng đã chiếm được lợi thế chủ động, lại tận dụng sự bất ngờ để ra tay, động tác nhanh nhẹn sắc bén dĩ nhiên khiến người ta khó có thể phòng bị.
Những ngón tay như kìm của Du Thư Lãng nhanh chóng trượt xuống dọc theo vai và cánh tay săn chắc của nam trợ lý, trượt đến cổ tay, anh mạnh mẽ siết chặt, đột nhiên lật người, khóa tay phải của hắn ra sau.
Như một trò ảo thuật, anh hạ tay trái, một bộ còng tay trượt xuống giữa ngón tay, anh dùng còng tay gõ vào cổ tay của nam trợ lý, răng cưa nhanh chóng khép lại. Sau đó anh mạnh mẽ phát lực, đẩy hắn về phía trước nửa bước, tay kia nhanh chóng và gọn gàng khóa chặt vào khung sắt đóng vào tường để chống đỡ màn hình TV khổng lồ.
Vài động tác được thực hiện liền mạch, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chỉ một phút hơn.
Bỏ qua sự vùng vẫy của nam trợ lý, Du Thư Lãng rút người về, giơ tay phủi bụi bặm không tồn tại trên tay áo, nâng mí mắt lạnh lùng nhìn Bạch Tam Giây.
"Anh... anh định làm gì?" Bạch Tam Giây liếc nhìn cửa ra vào, ước chừng khoảng cách để chạy trốn.
"Như tôi đã nói, tôi đã cho anh cơ hội giải thích, nhưng mà anh không giải thích, vậy thì tôi sẽ coi như anh thừa nhận chuyện tối hôm đó là do anh làm." Du Thư Lãng ngồi xuống sofa, chặn đường Bạch Tam Giây, "Cho nên, tôi muốn đòi lại công bằng."
Bạch Tam Giây nhìn sâu vào Phàn Tiêu, quai hàm khẽ động: "Đòi công bằng? Đòi thế nào? Đòi tiền sao?"
Phàn Tiêu cũng nhìn về phía Du Thư Lãng, chỉ thấy anh lại rót thêm một ly rượu, thành ly trong suốt chạm vào môi mỏng, chất lỏng nâu đậm làm ướt vết thương phai màu hồng nhạt.
"Một đền một, anh làm gì với tôi, tôi sẽ trả lại cho anh y như vậy!"
!!!
Phàn Tiêu ngạc nhiên nhìn Du Thư Lãng, ánh mắt chứa đựng sự khó hiểu và tức giận khó nhận ra.
"Cái gì?!" Bạch Tam Giây nhảy dựng lên, dịch mông ra xa ba trượng, "Đ.ụ má, anh nói cái gì vậy, tôi là..."
"Tam Thiếu! Giữ miệng sạch sẽ một chút!" Phàn Tiêu lớn tiếng cắt ngang lời gã, xóa tan hai chữ "trai thẳng" phía sau.
Hắn đứng dậy, cầm lấy điện thoại của Bạch Tam Giây trên bàn rượu, tiến lại gần gã, từ trên cao nhìn xuống, "Tam Thiếu, điện thoại anh nhấp nháy mãi kìa, nghe điện thoại trước đi, sau đó bình tĩnh lại, rồi chúng ta nói chuyện."
Trong mắt Bạch Tam Giây đã hiện lên sự tức giận, đối mặt với sức ép của Phàn Tiêu không hề nhượng bộ: "Phàn Tiêu, chuyện này mẹ nó làm sao mà nói chứ? Cậu phân tích giúp tôi xem!"
Phàn Tiêu cầm chiếc điện thoại vẫn loé tên Thi Lực Hoa nhét vào tay Bạch Tam Giây, một tay chống lên lưng ghế sofa cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào gã đàn ông tóc xoăn.
"Theo ý của tôi thì, nói thật, sẽ tốt cho mọi người." Hắn quay lưng về phía Du Thư Lãng, lại gần Bạch Tam Giây, đồng tử chuyển động, làm dấu hiệu nhìn vào điện thoại.
Bạch Tam Giây lơ đãng nhìn màn hình nhấp nháy, nhưng gã đang tức giận đến mức không có ý định nhận cuộc gọi.
Phàn Tiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, môi mấp máy, nói vài từ không thanh không tiếng trước mặt gã, không ngoài dự đoán nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời trong chốc lát.
Rút người ra, Phàn Tiêu lại khôi phục nét mặt lạnh lùng: "Tam thiếu, ai nấy đều không có nhiều thời gian, anh thực sự không muốn giải thích sao?"
Bạch Tam Giây cực kỳ không kiên nhẫn: "Chết tiệt, chờ tôi nghe điện thoại."
Gã nhận cuộc gọi, áp chặt vào tai, không có biểu cảm gì trên mặt, ừm vài tiếng rồi cúp máy.
Điện thoại lại được ném lên bàn, gã cà lơ phất phơ vắt chéo chân, bày ra dáng vẻ sầu đời bất mãn.
"Được, tôi thừa nhận, là tôi làm. Anh muốn bồi thường thế nào, cứ nói, nhưng cái anh vừa nói ra không được."
"Tại sao lại làm như vậy?" giọng Du Thư Lãng chứa đầy hận ý.
"Cắn cái thứ kia, khô nóng quá, không có ai bên cạnh, thấy anh trông cũng được, nên... làm chuyện đó thôi."
"Anh mang theo ether (chất gây mê) bên người à?" Du Thư Lãng hỏi dồn dập.
Chậc, Bạch Tam Giây méo miệng, "Sở thích cá nhân, không được hả?"
Gã lắc lư đôi chân: "Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?"
Du Thư Lãng chống hai khuỷu tay lên đầu gối, ngón tay siết chặt, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh nhạt. Anh từ từ ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm tối tăm, cuồn cuộn sóng lớn khiến người ta kinh hãi.
"Tôi không cần tiền." Anh gằn từng chữ, cởi bỏ áo khoác trên người, bắt đầu mở nút áo sơ mi.
Chân Bạch Tam Giây đang lắc lư bỗng dưng dừng lại, mông lùi về phía sau, ánh mắt lộ ra sự bất an kinh hãi. Nuốt nước bọt, gã liếc nhìn Phàn Tiêu, kiên trì mắng: "Cái anh vừa nói không được!"
Du Thư Lãng phát ra tiếng cười nhẹ từ trong khoang mũi, lộ rõ sự khinh bỉ: "Yên tâm, tôi không làm chuyện đó."
Tay áo sơ mi được xắn lên tới cẳng tay, anh nói: "10 phút. Tôi chỉ đánh anh 10 phút."
"Cái gì... cái gì?! Anh muốn đánh tôi?" Bạch Tam Giây chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không thể tin được.
Du Thư Lãng còn chưa kịp ra tay, Phàn Tiêu đã nhẹ nhàng chặn anh lại, hắn thờ ơ ném một điếu thuốc vào miệng, nói một cách thản nhiên nhưng mạnh mẽ: "Anh nghỉ ngơi đi, để tôi đánh cho."
Hắn đứng dậy cởi bỏ áo khoác dài, mỉm cười với Du Thư Lãng: "10 phút, anh giúp tôi đếm giờ."
Nói xong, hắn kéo Bạch Tam Giây còn đang ngơ ngác vào phòng vệ sinh riêng trong phòng VIP.
Rầm! Cánh cửa đóng lại, tiếng la hét thảm thiết vọng ra.
Du Thư Lãng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, ánh mắt từ từ dịu đi, chậm rãi hòa vào một tia sáng.
—--------
Lời Gấu Gầy: Chúc mọi người giáng sinh an lành
- ---------