Phật Tứ Diện

Chương 34

Editor: Gấu Gầy

Phàn Tiêu đã đánh giá thấp tửu lượng của Du Thư Lãng.

Khi hắn đang kéo bàn tay thon dài kia bao lấy mình, sóng bắt đầu nổi, ann bất ngờ chậm rãi mở mắt...

Nửa giờ trước, Phàn Tiêu đã dùng chìa khóa để mở cửa nhà của Du Thư Lãng.

Khu chung cư cũ kỹ, nội thất cũng lỗi thời, không có đèn cảm ứng. Phàn Tiêu sờ được công tắc trên vách tường cửa trước, bật đèn, tìm đến phòng ngủ đỡ Du Thư Lãng say khướt lên giường.

Du Thư Lãng rất nặng, khi đ è xuống giường, nệm giường nảy lên vài cái. Việc dắt dìu anh không phải là chuyện dễ dàng, Phàn Tiêu thở ra một hơi, mới bật đèn ngủ ở đầu giường lên.

Ánh sáng đèn ngủ rất dịu, có màu vàng sữa, ấm áp nhu hoà, giống như hương vị ngọt ngào của bánh ngọt. Chiếu lên người Du Thư Lãng, như thêm sắc màu ấm áp.

Phàn Tiêu lần thứ hai đứng bên giường nhìn kỹ Du Thư Lãng ngủ say, so với lần trước sắc mặt tái nhợt, bây giờ làn da của anh có màu hồng nhạt, dọc theo đường cổ chôn vào cổ áo.

Cổ áo hơi kéo căng, lộ ra một bên xương quai xanh, Phàn Tiêu thèm khát cả đêm, gần như vô thức muốn chạm vào.

Đầu ngón tay đã xuyên qua luồng khí nóng trên da, nhưng ngay lập tức dừng lại. Phàn Tiêu từ từ rút tay về, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, đã từng kẹp thuốc, bắt tay, vỗ vai, sờ vào vô-lăng, hơi bẩn.

"Chủ nhiệm Du, thân thể anh quý giá thế này, tôi phải đi rửa tay trước đã." Phàn Tiêu cúi người, cố ý thổi hơi nóng vào vành tai của Du Thư Lãng.

Hắn cởi áo khoác ra, vội vàng đi rửa tay, bước ra khỏi phòng ngủ, quét mắt một vòng liền thấy nhà vệ sinh.

Chưa kịp bước đi, ánh mắt lại theo quỹ đạo vừa rồi mà quay trở lại, rơi vào bức ảnh đặt trong tủ đồ.


Khóe môi hạ xuống, trong mắt bắt đầu cháy lên một tia lửa màu đỏ sậm. Mũi giày thay đổi hướng, đôi giày da đắt tiền tạo ra âm thanh không nhanh không chậm trên sàn nhà.

Đó là một bức ảnh chụp chung, chàng trai trẻ trung rạng rỡ và người đàn ông cao lớn vững chãi, đứng giữa khung cảnh cây xanh rợp bóng, mây trôi lượn lờ. Một người đứng trước, một người đứng sau, vai chạm nhau một nửa, không ôm nhau nhưng có thể thấy mối quan hệ thân mật.

Ánh mắt của Phàn Tiêu lướt qua chàng trai, dừng lại trên người đàn ông chắp tay sau lưng. Nụ cười của người đàn ông nhẹ nhàng, nhưng vì đối diện với ánh nắng mà trở nên rực rỡ hơn một chút; đôi mắt và lông mày dịu dàng hướng xuống, không nhìn vào ống kính mà nhìn chàng trai phía trước.

Khung ảnh màu nâu được nhấc lên, đầu ngón tay chạm nhẹ lên mặt kính trong suốt, nụ cười của người đàn ông bị che khuất, cùng với ánh mắt nhìn như hơi cạn nhưng lại chứa đầy tình cảm.

"Ash" một tiếng mang theo giọng điệu ngả ngớn phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà, "Không ngờ chủ nhiệm Du lại là một người đa tình, chỉ tiếc là số không may, luôn gặp phải người không xứng đáng."

Cuối cùng, khung ảnh bị úp ngược trên giá, không còn thấy được ánh sáng mặt trời.

Một bức ảnh đã thành công làm giảm bớt sự gấp gáp của Phàn Tiêu, hắn bắt đầu dạo quanh nhà của Du Thư Lãng, như một vị khách thăm viếng đã muốn đến từ lâu.

Có quá nhiều dấu vết cuộc sống chứng minh rằng đã từng có một người khác sống ở đây, cốc đôi, dép đôi, bàn chải đánh răng đôi, quần áo không phải phong cách của Du Thư Lãng, hộp đựng đồ ăn vặt, và những tờ ghi chú dán trên tủ lạnh với một trái tim màu đỏ được vẽ trên đó.

"Chú Du, món sườn xào chua ngọt chú làm ngon quá, em yêu chú lắm, hôn một cái "

"Chú Du?" Phàn Tiêu cười khẩy một tiếng, "Chơi kiểu này thú vị lắm à?"

Hắn bóc tờ ghi chú từ tủ lạnh ra, từ từ nhàu nát nó thành một cục rác, nhẹ nhàng ném vào nơi rác nên đến.

Ở góc phòng làm việc, Phàn Tiêu tìm được một quyển album. Trang bìa của album có hình đôi môi đỏ rực của thập niên 90, khuôn mặt trắng nõn của nữ minh tinh đã bị phai màu, lộ ra màu vàng đất của bìa giấy.

Hắn lật xem một cách đại khái, những bức ảnh trong album đều có phần cũ kỹ, đàn ông phụ nữ quần áo quê mùa, đứng cạnh bên cảnh giả lộ ra nụ cười sượng trân cứng nhắc.


Phàn Tiêu không có nhiều kiên nhẫn, lật qua lật lại một hồi dần mất hứng thú, định đóng lại thì mắt sáng lên.

Ở góc dưới bên phải là một bức ảnh không nổi bật, ba người đứng cạnh nhau. Ở giữa là một phụ nữ có vẻ ngoài thanh tú, hai bên là hai thiếu niên.

Bên trái nhỏ hơn một chút, có lẽ khoảng mười một, mười hai tuổi; bên phải lớn hơn một chút, cũng chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi.

"Du Thư Lãng?" Phàn Tiêu cầm album lại gần, cẩn thận quan sát thiếu niên bên phải.

Du Thư Lãng khi mười bốn, mười lăm tuổi gầy gò cao ráo, nhìn kỹ khuôn mặt đã có đường nét thanh tú rõ ràng. Biểu cảm của anh có phần gượng gạo, môi hơi mím lại, có lẽ là có người bảo anh cười lên một chút, nên khóe môi anh cứng đờ hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong không mấy tròn trịa.

Phàn Tiêu cũng mỉm cười theo, cơn giận trong lòng tiêu tan không ít, hắn rút bức ảnh ra khỏi album, cho vào ví của mình.

Khi quay trở lại phòng ngủ, Du Thư Lãng vẫn chưa tỉnh rượu. Anh thay đổi tư thế, nằm ngửa trên giường.

Phàn Tiêu cúi người nhìn người đàn ông khẽ nhíu mày, ngay cả trong giấc mơ sâu cũng lộ ra đau khổ.

"Chủ nhiệm Du, không thoải mái à? Tôi giúp anh cởi áo có được không?"

Một câu nói bình thường, nhưng lại nói ra một cách mập mờ khiếm nhã. Ngón tay vừa rửa sạch chạm vào nút áo, tay trái của Phàn Tiêu linh hoạt cởi ra tất cả.

Màu da hơi ửng hồng dưới ánh đèn bàn như được phủ lên một lớp đường bột, ánh mắt Phàn Tiêu chợt tối sầm lại, ngón tay của hắn từng chút vuốt v e làn da mịn màng, lưu luyến không rời, yêu thích không thôi.

"Làm thế nào bây giờ? Hôm nay không thể để lại dấu vết trên người chủ nhiệm Du, nhưng tôi thực sự... rất muốn cắn!"


Ánh mắt dần dần di chuyển lên trên, Phàn Tiêu đặt ngón cái lên môi đối phương, nhẹ nhàng x0a nắn: "Anh phải bồi thường cho tôi một chút chứ nhỉ, hay là, hôn một cái?"

Tiếng vọng còn chưa tan, môi đã nóng lòng rơi xuống!

Hương rượu tràn vào miệng, Phàn Tiêu cũng muốn say. Hắn nuốt đi nuốt lại hai bờ môi kia, làm cho chúng ướt át đỏ mọng, rồi mới tiếp tục thăm dò sâu hơn.

Anh chống một đầu gối lên giường, dùng bàn tay lành lặn nâng lấy cằm của Du Thư Lãng, mãnh liệt hôn sâu xuống.

Bỗng nhiên, người dưới thân phát ra một tiếng r3n rỉ đầy tình ý, Phàn Tiêu chưa kịp nghe rõ là gì, đã bất ngờ bị người ta ấn mạnh vào gáy, làm sâu thêm nụ hôn!

Du Thư Lãng đang hôn hắn! Chủ động hôn lại hắn!

Lông mi khẽ chớp động, Du Thư Lãng ý thức mơ hồ hoàn toàn phản ứng theo bản năng, nụ hôn của anh không bá đạo như Phàn Tiêu, mà dịu dàng lưu luyến, khiến người ta say đắm.

Đầu óc và cơ thể của Phàn Tiêu như muốn nổ tung! Trong suy nghĩ toàn là sáu chữ.

— Du Thư Lãng, đang hôn mình!

Nụ hôn một chiều đối với Phàn Tiêu đã như thiên đường, bây giờ còn nhận được hồi đáp, hắn tình nguyện chết dính trong sự m*t mát ẩm ướt và nhớp nháp này.

"Trăn Trăn."

Một tiếng nỉ non yếu ớt dán vào bên má gần sát bên tai, lần này Phàn Tiêu nghe rõ.

"Anh đang gọi ai?" Phàn Tiêu đột nhiên rời khỏi đôi môi, sự mê muội trên khuôn mặt tan biến sạch sẽ. Hắn thậm chí không quan tâm liệu Du Thư Lãng có tỉnh lại không, giọng nói trầm thấp chứa đựng sự u ám cực độ, "Anh vừa gọi Lục Trăn à?"

Du Thư Lãng phát ra một tiếng thì thầm, sau đó trở mình tiếp tục ngủ, để lại Phàn Tiêu một mình nổi điên.


"Nhớ Trăn Trăn của anh đúng không?" Phàn Tiêu bỗng nhiên cười nói, "Được thôi, tôi sẽ giúp anh."

Hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, cầm một khung ảnh từ phòng khách vào.

Cạch, khung ảnh bằng gỗ được đặt trên tủ đầu giường, trên đó là khuôn mặt tươi cười của Lục Trăn.

Một bức ảnh nghệ thuật, cười rất đẹp.

Phàn Tiêu đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống Du Thư Lãng nửa kín nửa hở, khuôn mặt hắn được ánh sáng của đèn bàn chiếu rọi một nửa, nửa kia chìm trong màn đêm đen tối: "Du Thư Lãng, lần trước ở nhà tôi, tôi bảo anh giúp tôi một tay, nhưng anh không những không đồng ý mà còn đấm tôi một cái."

Hắn cúi người, từ từ kéo khóa qu@n xuống: "Không phải anh thích đàn ông lắm sao? Nếu đã là một tên bi3n thái chết tiệt, sao còn cố giả vờ thanh cao làm gì?!"

Bàn tay phải của Du Thư Lãng bị hắn kéo lên, từng chút một đưa về phía trước. Cơ thể Phàn Tiêu dần dần ấm lên, biểu cảm nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay tôi sẽ đại phát thiện tâm, thỏa mãn cho anh, tên gay chết tiệt."

"À đúng rồi, không phải anh muốn gặp Trăn Trăn của mình sao, vậy thì để cậu ta nhìn anh sục cho tôi, được không, hả?"

Đêm dài lê thê, trong không khí tràn ngập mùi rượu, ánh mắt của Phàn Tiêu dán chặt vào khuôn mặt của Du Thư Lãng, hơi thở dần nặng nề...

Không biết từ lúc nào, lông mi của người đang ngủ say bắt đầu nhẹ nhàng rung động, hơi thở kéo dài từ từ dần trở nên nông lại, ánh sáng nhảy vào khe mắt đen kịt, Du Thư Lãng từ từ mở mắt...

"!!!"

Phàn Tiêu đột ngột dừng tay, hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng, cơ thể ướt đẫm mồ hôi tức thì cúi xuống, đối diện với đôi mắt trống rỗng vô hồn của Du Thư Lãng.

Áo sơ mi trượt xuống, che đi mọi tội lỗi. Hắn nói: "Thư Lãng, ngủ thêm chút nữa đi, sẽ dễ chịu hơn đấy."

Du Thư Lãng nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, xoay người, nhắm mắt lại....

—------

Bình Luận (0)
Comment