Phật Tứ Diện

Chương 52

Editor: Gấu Gầy

Đầu đông, bầu trời xám trắng nối liền chân trời cuối con đường xa, chiếc xe trượt bánh trên đường, như một chuyến đi không có điểm kết thúc.

Tại một nghĩa trang ngoại ô, Du Thư Lãng giảm tốc độ xe, lốp xe cán qua những cành thông rụng, phát ra âm thanh gãy vụn.

Xe dừng lại, Phàn Tiêu đẩy cửa xe bên ghế phụ lái, vừa ló đầu ra đã bị gió lạnh tạt vào mặt, sự thay đổi giữa lạnh và nóng khiến hắn run lên vì lạnh.

Du Thư Lãng xuống xe từ ghế lái, vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ của mình, đi tới trước mặt Phàn Tiêu, quàng lên cho hắn, quấn một vài vòng, che đi nửa khuôn mặt của người đàn ông.

Phàn Tiêu đè khăn quàng cổ xuống, lộ ra miệng: "Em không cần, không lạnh đến thế."

"Quàng vào." Du Thư Lãng đã leo lên con đường núi, không quay đầu ném lại một câu.

Khăn quàng vẫn còn hơi ấm, ấm áp dễ chịu, Phàn Tiêu khẽ ngửi, hương nước cạo râu tươi mát giữa những vòng len, là mùi của Du Thư Lãng.

"Đợi em một chút." Chỉ có đôi mắt cong lên vì bị khăn quàng che khuất, Phàn Tiêu ba chân bốn cẳng đuổi theo bóng lưng kia.

Phàn Tiêu đã từng thấy người phụ nữ trên bia mộ, trong bức ảnh chụp chung của Du Thư Lãng.

Đặt bó hoa trước bia mộ, Du Thư Lãng nhẹ nhàng gọi "Mẹ".


Anh cười rất ấm áp, bỏ đi vẻ chững chạc, bỗng chốc giống như một đứa trẻ: "Mẹ có nhớ con không? Lần trước con dạy mẹ nhận biết chữ, mẹ đã học được chưa? Đợi trời ấm con sẽ đến dạy mẹ học chữ tiếp, bây giờ quá lạnh, không thể ngồi lâu ở đây được."

Anh hơi nghiêng người, vươn tay về phía Phàn Tiêu: "Mẹ, hôm nay con đến là muốn giới thiệu một người với mẹ, em ấy tên Phàn Tiêu, là người yêu của con."

Bàn tay trong tay áo bất ngờ siết chặt, vẻ ngỡ ngàng đông cứng trên khuôn mặt Phàn Tiêu. Hắn do dự một chút mới nắm tay Du Thư Lãng, bước lên phía trước, đứng cạnh nhau.

"Không phải mẹ nói nếu con có người mình thích, không kể nam hay nữ, đều phải dẫn về cho mẹ xem sao." Ánh mắt sâu thẳm của Du Thư Lãng nhìn về phía Phàn Tiêu, "Hôm nay, con đưa em ấy đến, rất đẹp trai phải không? Cũng rất tốt với con."

Gió lạnh trên lưng chừng núi càng thêm sắc bén, bàn tay Phàn Tiêu lạnh ngắt.

Hắn không biết mình đã nói gì, hoàn toàn theo phản xạ vô thức, phát ngôn mà không cần suy nghĩ, gió thổi qua liền tan biến, không hề có trọng lượng.

Trên đường xuống núi, Du Thư Lãng đưa cho hắn một tờ giấy, Phàn Tiêu mở ra xem, thì ra là một tờ giấy nợ.

Cuối cùng hắn đã lấy lại được một chút ý thức, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Số tiền em giúp em trai anh trả," Du Thư Lãng ngoái đầu nhìn hắn trên con đường núi, "Coi như anh nợ em."

"Làm sao anh..."


"Cảm ơn em." Du Thư Lãng cắt ngang lời Phàn Tiêu, nắm lấy bàn tay lạnh của hắn cho vào túi áo khoác của mình, "Người kia anh từng gặp, không phải là người dễ nói chuyện, vì vậy khi em trai anh nói với anh rằng mọi chuyện đã được giải quyết, anh biết chắc chắn là em đã ra tay giúp đỡ, anh kiểm tra, quả nhiên là như thế."

Xuống núi dễ hơn lên núi, lúc này hai người đã đi đến cạnh xe, ngoại ô yên tĩnh, không có ai xung quanh, thậm chí không có một chiếc xe nào qua lại.

Đột nhiên, Du Thư Lãng nhẹ nhàng đẩy Phàn Tiêu dựa vào xe, thân thể của mình cũng nhanh chóng đè lên.

Áp lực không nặng nề, nhưng cũng không phải là tán tỉnh, Du Thư Lãng nắm cằm Phàn Tiêu hướng về phía mình, giáo huấn: "Không cho em xen vào, là vì chuyện này có thể sẽ có rủi ro pháp lý, em thì hay rồi, sau lưng anh nhúng tay triệt để."

Phàn Tiêu một bộ điếc không sợ súng, ôm người vào lòng: "Chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là chuyện lớn, anh yên tâm, sẽ không có rủi ro." Hắn hơi làm nũng, giọng điệu dính dính, "Chủ yếu là căn nhà của anh vừa mới thay khóa cửa, rèm cửa và giường, tất cả đều khá đắt, bán đi thì thật là đáng tiếc."

Du Thư Lãng không có biện pháp với Phàn Tiêu, buông lỏng sức lực trên tay, theo đà chôn vào trong lòng hắn, cơ thể người đàn ông không tính là ấm áp, nhưng cũng giúp anh chắn gió.

"Sống gần 30 năm, lúc nào anh cũng đứng trước mặt người ta che mưa chắn gió, chưa bao giờ nghĩ sẽ có người che mưa chắn gió cho mình." Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng, như một cơn gió không có rễ, "Bấy nhiêu năm, anh đã quen với việc mình phải mạnh mẽ, phải kiên trì, nhưng bây giờ, anh phát hiện mình cũng có thể là một người yếu đuối."

Hơi kéo dài khoảng cách, Du Thư Lãng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Cảm giác được bạn trai chăm sóc thật tốt, Phàn Tiêu, cảm ơn em."

Anh nhẹ nhàng hôn một cái, xua tan hơi lạnh trên môi Phàn Tiêu. Nhưng chưa kịp sâu đậm, chiếc răng sắc nhọn đã cắn lấy miếng thịt mềm, Du Thư Lãng trong hơi thở quấn quýt cảnh cáo thấp giọng: "Tuy nhiên, lần sau nếu em còn dám không nghe lời anh, lén lút hành động sau lưng, chắc chắn anh sẽ không tha!"


Phàn Tiêu không kịp quan tâm đến đau đớn, vội vàng làm sâu thêm nụ hôn, giữa răng và môi nóng bỏng, không hề chứa chút gió lạnh nào, chỉ có một câu nghe qua cực kỳ lấy lệ "Tuân lệnh, chủ nhiệm Du của em."

Trên đường trở về, nhiệt độ điều hòa trong xe rất cao, Phàn Tiêu buồn ngủ, bỗng nhiên, không biết dây thần kinh nào nhầm lẫn, vua giấm online.

"Người yêu cũ của anh cũng từng đến đây sao?"

"Cái gì?"

"Đi thăm mộ mẹ nuôi của anh ấy?"

Du Thư Lãng thầm thở dài: "Không, cậu ấy không đến."

Phàn Tiêu chậm rãi ngồi thẳng lên, mặt đầy nghi ngờ: "Thật không? Không lừa em chứ?"

"Thật, không lừa em."

Phàn Tiêu lại ngã xuống ghế, hỏi to: "Tại sao vậy, thời gian hai người ở bên nhau không ngắn."

Du Thư Lãng phân tâm nhìn Phàn Tiêu một cái, thấy vẻ mặt hắn kiêu căng đắc ý, giống như đứa trẻ thắng cuộc trong trò chơi. Anh bất đắc dĩ nói: "Cậu ấy còn trẻ, trải qua chuyện cũng ít, có một số việc không thể hiểu được, những gì anh trải qua trước đây cậu ấy đều không biết."

Trong mớ tâm tư xoay chuyển, lông mày của Phàn Tiêu chậm rãi hạ xuống, cơ thể dần dần được bao bọc trong một mảnh khí lạnh. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: "Chủ nhiệm Du có phải chê em già không? Hay là cảm thấy không cần phải bảo vệ tâm hồn thuần khiết của em?"

Du Thư Lãng nghiêng mắt, nhưng chỉ thấy được sườn mặt đẹp đẽ của hắn, anh bật đèn khẩn cấp, dừng xe bên lề đường, nắm lấy tay Phàn Tiêu, năm ngón đan chặt vào nhau, một lạnh một nóng.


"Nói thật, lúc anh và người yêu cũ ở bên nhau, anh luôn cảm thấy giống như mình đang nuông chiều một đứa trẻ." Du Thư Lãng dựa lưng vào ghế, nhìn con đường dài trải ra phía trước, chậm rãi nói, "Ngoài cuộc sống hàng ngày, cả hai hiếm khi có sự giao tiếp về mặt tinh thần, anh nghĩ rằng yêu cậu ấy là chăm sóc tốt cho cậu ấy, tận lực cung cấp một môi trường và tâm trạng thoải mái nhất có thể."

"Cậu ấy chia tay với anh rất đột ngột, anh không hỏi lý do, sợ làm cậu ấy khó xử. Khoảng thời gian đó lúc nào cậu ấy cũng mơ hồ, tâm tư tình cảm căn bản không đặt ở chỗ anh, những gì đã xảy ra không cần nói cũng biết."

Phàn Tiêu quay mặt nhìn Du Thư Lãng, trong mắt cất giấu thần sắc khó hiểu. Du Thư Lãng xoa xoa đầu ngón tay hắn, cảm thấy thực sự lạnh, lại tăng điều hoà lên vài độ.

"Anh bề ngoài trông có vẻ rộng lượng, nhưng kỳ thực trong lòng cũng hơi trách cậu ấy đã phụ lòng anh, nhưng sau đó cậu ấy nói với anh, anh thực sự rất lạnh lùng với cậu ấy, anh tự mình đóng kín, cậu ấy không thể nào bước vào thế giới của anh, điều này làm cậu ấy không yên, lo được lo mất."

"Đến lúc này anh mới nhận ra, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc để cậu ấy hiểu hết về mình, cũng không có ý đặc biệt muốn biết suy nghĩ của cậu ấy." Du Thư Lãng có chút tự trách, "Hình như anh yêu cậu ấy không nhiều lắm."

"Vậy còn đối với em thì sao?"

Bàn tay của Du Thư Lãng bị nắm ngược, Phàn Tiêu từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, lúc này lại hỏi mà không yên.

"Đối với em?" Du Thư Lãng nhất thời mờ mịt, sau đó mỉm cười lắc đầu, "Anh cũng không biết. Trước đây, trong việc làm người và làm việc, ngay cả khi bắt đầu một mối quan hệ, anh luôn phân tích lợi hại, cân nhắc xem có phù hợp hay không? Nhưng với em, anh đã làm những chuyện mơ hồ, và cũng chấp nhận tất cả những chuyện mơ hồ đó."

"Thư Lãng." Phàn Tiêu nắm chặt năm ngón tay, cúi người lại gần, sâu kín hỏi, "Vậy nếu em và người yêu cũ của anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?"

Du Thư Lãng ngẩn ra, bị đâm xuồng bể thấp giọng "Đệt" một tiếng, hất tay Phàn Tiêu ra khởi động xe: "Về nước chưa được mấy ngày, kịch dài cũng xem không ít. Cứu ai? Không cứu, ai chết thì chết!"

Chiếc xe trượt đi, kéo theo một đám bụi mịn bay lên.

—-------

Bình Luận (0)
Comment