Phật Tứ Diện

Chương 76

Editor: Gấu Gầy

Du Thư Lãng đã chuyển đến ở trong phòng khách của căn hộ Phàn Tiêu.

Họ vẫn quan hệ, nhưng không ôm nhau cùng ngủ.

Ban đầu Phàn Tiêu cũng phản đối kịch liệt, sau đó ôm chặt Du Thư Lãng không cho anh rời đi, hoặc là lẻn vào phòng khách không chịu đi.

Nhưng Du Thư Lãng không phải đợi đến khi Phàn Tiêu chịu không nổi ngủ thiếp đi rồi rời đi, thì cũng bước ra khỏi phòng khách, ngồi khô trên ghế sofa cả đêm.

Sau vài lần như vậy, Phàn Tiêu cuối cùng cũng nhượng bộ. Mỗi lần làm tình xong, hắn chỉ nằm gục trên cổ Du Thư Lãng một hồi, sau đó chủ động thả người, còn hắn một mình mất ngủ.

Chiếc giường lớn trống trãi lạnh lẽo là nhà tù của Du Thư Lãng, cũng là nhà tù của Phàn Tiêu.

Đôi khi vào rạng sáng, Phàn Tiêu sẽ thấy Du Thư Lãng đứng trên ban công hút thuốc. Góc đó như trở thành tận cùng của thế giới, Du Thư Lãng đứng đó, như thể bị đẩy đến bên lề cô đơn, bóng lưng cuộn trong làn khói thuốc nhẹ nhàng, mơ hồ như muốn lìa xa thế giới.

Phàn Tiêu không bao giờ làm phiền anh, Du Thư Lãng ở trên ban công, còn hắn ở trong phòng khách. Như có một bức tường vô hình chia cắt họ, không ai có thể bước vào thế giới của người kia.

Có lẽ Du Thư Lãng chưa chắc không biết hắn ở phía sau, chỉ là anh chưa bao giờ quay đầu lại. Người từng biết hắn sợ lạnh, không nỡ để hắn chịu chút gió lạnh nào, trong đêm mùa xuân mát mẻ, ngay cả một ánh mắt cũng không chịu bố thí cho hắn.

Khi ánh bình minh le lói xuất hiện, đó là lúc người kia thư giãn nhất. Du Thư Lãng sẽ tựa vào lan can ban công, nhìn ánh sáng từ đường chân trời từng chút một nhô lên, xua tan bóng tối, có lẽ, cũng bao gồm cả sự cô đơn của mình.

Đôi khi, Du Thư Lãng sẽ nấu ăn cho Phàn Tiêu, không biết có phải là đang thực hiện nghĩa vụ trong bản hợp đồng bao dưỡng hay không. Rất đỗi bình thường, nhưng cũng rất ngon, Phàn Tiêu mỗi lần đều tìm cách thay đổi lời khen ngợi.

Hắn không ngừng nói chuyện trên bàn ăn, từ món ăn đến công việc, từ người gặp trong thang máy đến đứa trẻ phát tờ rơi trên phố. Hắn thích thú kể những câu chuyện nhỏ nhặt không biết mệt, bởi vì Phàn Tiêu biết, chỉ cần mình dừng lại, hai người ngồi hai bên bàn ăn sẽ rơi vào sự yên lặng đáng sợ...

Cao thủ đùa giỡn lòng người, lần đầu tiên không biết phải làm sao.

Những bất lực dưới giường, đều biến thành sự nịnh nọt lấy lòng vạn dạng trên giường. Cũng chỉ có khoảnh khắc khi da chạm da, nhiệt độ của cơ thể nóng lên, Phàn Tiêu mới có thể từ trong sung sướng tự lừa mình dối người, anh vẫn thích mình, chỉ là không nói ra mà thôi.

Du Thư Lãng tìm được công việc mới, vẫn là trong lĩnh vực hành chính, chỉ là vị trí không cao như trước, nhưng trách nhiệm phải đảm nhận thì không hề giảm bớt.

Doanh nghiệp thương mại nào cũng có việc tiếp khách, đây đã là bữa rượu thứ tư trong tuần.

Ông chủ trẻ tổ chức tiệc, lại là người không uống được nhiều, thêm vào đó khách khứa khó chiều, Du Thư Lãng đã uống phần của mình, lại còn phải giúp ông chủ trẻ chặn rượu, nên hơi say một chút.


Anh gọi nhân viên phục vụ lấy một cái khăn lạnh, đắp lên mặt để cho tỉnh rượu, mơ màng nghe thấy có người thì thầm bên tai: "Tôi đã cho người ta đổi rượu của anh thành nước, lát nữa anh uống đừng để lộ ra."

Du Thư Lãng lấy khăn lạnh xuống, thấy ông chủ trẻ ngồi bên cạnh như không có chuyện gì.

Dù Du Thư Lãng mới vào công ty không lâu, nhưng cũng nghe tiếng không tốt về ông chủ trẻ này, người có tính cách khó chịu, chủ nghĩa hoàn hảo, cạnh tranh mạnh mẽ, rất khắt khe và không phải là người quan tâm đến cấp dưới.

Nhưng hành động lần này của cậu ta, lại khiến Du Thư Lãng hơi bất ngờ.

Rượu được đổi thành nước, tình hình sau đó dễ dàng đối phó hơn. Du Thư Lãng khiến mọi người uống đến chao đảo, còn mình thì giành được danh tiếng là người ngàn chén không say.

Cùng ông chủ trẻ tiễn khách ra về, Du Thư Lãng với thái độ của một cấp dưới, đã thể hiện sự cảm ơn đúng mực: "Tối nay cũng may được Tiểu Tần tổng giúp đỡ, nếu không không biết sẽ say thế nào."

Tiểu Tần tổng mới hai mươi tuổi, có khuôn mặt lạnh lùng. Cậu cũng đã uống khá nhiều, bây giờ có chút say.

Cậu vươn tay vỗ nhẹ lên vai Du Thư Lãng, dùng khuôn mặt trẻ trung để nói những lời già dặn: "Anh tốt hơn bọn họ, từ nay về sau hãy theo tôi làm việc."

Du Thư Lãng không coi lời nói khi say là thật, giữ mức độ cần thiết để bày tỏ lòng biết ơn, sau đó đưa vị thiếu gia đã say mèm lên xe. Khi chiếc xe rời đi, sức căng trên người anh mới hoàn toàn lỏng ra.

"Thư Lãng."

Giọng nam trầm vang lên trong đêm vắng, Phàn Tiêu từ bóng tối bước ra ánh sáng, ánh mắt hắn dời khỏi đuôi chiếc xe đã rời đi rồi cẩn thận nâng cánh tay Du Thư Lãng: "Em đến đưa anh về nhà."

Người đàn ông say rượu nghiêng né tránh: "Đã nói là không cần."

Dù có lắc cũng không hất ra được, tay Phàn Tiêu trượt dọc theo cánh tay Du Thư Lãng, nắm lấy tay anh. Đầu ngón tay lạnh lẽo muốn xen vào kẽ ngón tay ấm áp nhưng không thành, đành chuyển sang nắm chặt lòng bàn tay.

"Em cũng đang ăn tối gần đây, không phải cố ý đợi anh. Tiện đường cùng nhau về nhà đi, được không?"

Phàn Tiêu gần đây nhận ra một quy luật. Anh càng tỏ ra thắm thiết chân thành, Du Thư Lãng càng cảm thấy phản cảm. Thà rằng giữ một khoảng cách nhất định, lại càng có thể tiến gần Du Thư Lãng.

"Buông tay ra trước." Du Thư Lãng say mèm, không muốn dây dưa với Phàn Tiêu, "Xe đậu ở đâu? Lái đến đây đi."

Phàn Tiêu đáp một tiếng nhưng không buông tay, kéo Du Thư Lãng đi đến bãi đậu xe.


Một người kéo, một người giằng, tạo nên cảm giác đối nghịch.

Đúng lúc này, chiếc xe vừa mới rời đi lại quay trở về theo đường cũ.

Cửa sổ sau xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt khó gần của Tiểu Tần tổng từ từ lộ ra.

Cậu nhìn bàn tay của Du Thư Lãng và Phàn Tiêu nắm chặt vào nhau, rồi lại liếc mắt nhìn vẻ giận dữ ẩn giấu trên khuôn mặt Du Thư Lãng.

Lời nói lạnh lùng, cứng rắn được ném ra ngoài cửa xe: "Chủ nhiệm Du, tôi cần bảng tổng hợp tình hình sử dụng vật tư văn phòng và chi tiêu tài chính của công ty trong quý một. Dù có bất kỳ mâu thuẫn tình cảm nào cần giải quyết, tôi hy vọng anh sẽ không để ảnh hưởng đến công việc, sáng mai tôi muốn thấy tài liệu liên quan được đặt trên bàn làm việc của mình."

Quả thực cuộc đời đủ thứ chuyện khốn nạn là thế nào, Du Thư Lãng cuối cùng cũng trải qua. Anh gật đầu, dùng từ ngữ đơn giản nhất đáp lại: "Được, Tiểu Tần tổng."

"Tiểu Tần tổng?" Phàn Tiêu đột nhiên lên tiếng, "Tần của Tần Hương Liên*, hay là Tần của Tần Cối**? Xin lỗi, tôi lớn lên ở nước ngoài, không hiểu nhiều về lịch sử của Trung Quốc."

(*Tần Hương Liên là người vợ kết tóc bị Trần Thế Mỹ phụ bạc trong Bao Thanh Thiên, còn **Tần Cối là một tên gian thần thời Nam Tống.)

Hắn ném một điếu thuốc vào miệng, cắn lệch, ánh mắt có chút sắc bén: "Nhưng tôi biết, buổi tối là thời gian riêng tư của nhân viên, không có lý do gì phải tiếp tục làm việc cho cậu. Biết luật lao động không? Hương Liên."

Gương mặt của Tiểu Tần tổng căng thẳng như tượng đá, cậu tựa lưng vào ghế da thật, cửa sổ xe đóng lại, từ khe hở cuối cùng, bay ra một câu nhàn nhạt: "Lái xe."

Phàn Tiêu tháo điếu thuốc, vẫn còn tức giận, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Thằng nhãi ranh."

Quay đầu, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Du Thư Lãng, hắn khẩn trương chột dạ, nhéo nhẹ lòng bàn tay anh: "Em không cố ý can thiệp vào công việc của anh, chỉ là thái độ hống hách của tên họ Tần kia, em không thể chịu đựng được việc cậu ta lớn tiếng sai bảo anh."

Hắn cúi người xuống, khuyên nhủ: "Hay là anh không đến công ty em làm việc đi, Hứa Trung kiểm soát nhiều việc công ty, ông ta lại không có ý đồ tốt với em. Những việc cần em lo lắng quá nhiều, thế nào cũng có lúc sức lực không đủ, anh đến giúp em được không?"

Du Thư Lãng vì say rượu, đuôi mắt đỏ hoe, châm chọc nói: "Sao cậu lại tự tin tôi sẽ giúp cậu? Cậu không sợ tôi và Hứa Trung liên thủ rút ruột công ty của cậu sao?"

Phàn Tiêu bị vệt đỏ kia làm cho trong lòng ngứa ngáy, hắn đột nhiên nghiêng người hôn lên đuôi mắt Du Thư Lãng: "Không cần anh phải vất vả suy nghĩ, nếu anh muốn, cả công ty em đều tặng anh."

Du Thư Lãng dùng sức ở cổ tay, ép xuống một cái, cuối cùng giãy ra khỏi tay Phàn Tiêu, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, mai mỉa: "Cứ như lời cậu nói có giá trị lắm ấy, nghe nói Phàn Nhị bây giờ vẫn đang kiểm tra sổ sách của cậu."


Anh bước qua Phàn Tiêu, đi về phía xe: "Đừng nói nhảm nữa, về thôi."

Phàn Tiêu rũ mắt, đè xuống ánh mắt khó lường, bước chậm theo sau.

Sáng hôm sau, văn phòng Tần Chí Dương.

Chàng trai tuổi lật xem tài liệu mới được gửi lên, ngón tay non mướt trắng ngần như muốn hoà tan trong ánh mặt trời.

"Tôi đã chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của trưởng phòng Du?" Cậu hỏi mà không ngẩng đầu.

"Những tài liệu này đều đã được sắp xếp trước, không cần tăng ca buổi tối để sắp xếp." Du Thư Lãng trả lời.

"Ừm, đã nói là anh tốt hơn bọn họ mà." Tần Chí Dương ngẩng đầu, "Con mắt nhìn người của tôi không bao giờ sai."

Cậu khoanh mười ngón tay: "Trong văn phòng của tôi, nào giờ chỉ nói về công việc. Nhưng hôm nay, tôi sẽ vì anh phá lệ một lần."

Cậu giống như ban ơn hỏi: "Người hôm qua là bạn trai của anh sao?"

Du Thư Lãng cảm thấy đau đầu, thái độ cung kính chuyển sang lạnh lùng: "Dù Tiểu Tần tổng thường xuyên phá lệ cho tôi, nhưng tôi không muốn phá lệ của mình, trong công việc, tôi không nói chuyện riêng tư."

Tần Chí Dương nhíu mày: "Là cấp dưới, anh không nên cãi lại tôi, nhưng tôi thực sự càng ngày càng quý anh hơn."

Cậu lấy ra một tập tài liệu từ ngăn kéo, đặt trước mặt Du Thư Lãng: "Đây là tài liệu tôi tìm được tối qua, người đàn ông quấn lấy anh hôm qua tên là Phàn Tiêu, người Hoa, lớn lên ở Thái Lan. Đây có thông tin về gia đình và tất cả dữ liệu về công ty mà hắn đang sở hữu."

Nói xong những lời này, Tần Chi Dương mở trình phát video trên điện thoại, hình ảnh Trương Thần nhảy lầu hiện lên.

"Đây là cảnh tự tử được phát trực tiếp trên nền tảng mạng vài ngày trước. Vì tôi đã tìm hiểu tất cả thông tin về anh, tôi biết người này là con của mẹ nuôi anh. Từ cuộc trò chuyện của người này với anh ngày hôm đó, tôi phân tích được mối quan hệ tình cảm phức tạp giữa anh và Phàn Tiêu, cộng thêm thái độ miễn cưỡng của anh đối với hắn tối qua, tôi đã mạnh dạn đoán rằng anh hiện tại đang muốn rời xa hắn nhưng lại không thể rời đi được."

Trong sự kinh ngạc của Du Thư Lãng, tiếng gõ cửa văn phòng chợt vang lên, làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người.

Chàng trai trẻ khẽ nhíu mày, cất giọng: "Vào đi."

Nữ thư ký bưng cà phê vào, mùi thơm ngào ngạt lập tức lan tỏa trong không khí.

Đặt cà phê xuống, nữ thư ký quay người đi, nhưng bị Tần Chi Dương gọi lại.

Cậu nhìn vào chiếc cốc cà phê đặt trước mặt mình: "Trong văn phòng của tôi có khách, mà cô chỉ mang đến một cốc cà phê?"

Nữ thư ký bối rối liếc nhìn Du Thư Lãng và tách trà trước mặt anh, lắp bắp giải thích: "Mỗi ngày vào lúc này là thời gian anh uống cà phê, hơn nữa tôi thấy trưởng phòng Du thích uống trà."


"Vậy theo lý thuyết, cô cũng nên pha cho trưởng phòng Du một tách trà nóng." Tần Chi Dương lại nhìn vào cốc cà phê, "Hơn nữa, tôi mới nói với cô ngày hôm qua, tôi đã để những tài liệu vô cùng quan trọng bên tay phải, do đã từng vô tình làm đổ cốc cà phê, nên tôi mới bảo cô hãy đặt cà phê bên tay trái của tôi, nhưng hôm nay cô lại không làm vậy."

Cô gái biến sắc: "Xin lỗi Tiểu Tần tổng, tôi quên mất."

"Trí nhớ là một trong những kỹ năng cơ bản nhất mà một thư ký cần phải có." Giọng nói của Tần Chi Dương càng lúc càng lạnh nhạt, "Tôi hy vọng lần sau cô đừng quên nữa, nếu không tôi sẽ yêu cầu cấp trên của cô đưa ra hình phạt thích đáng, cô có thể ra ngoài."

Cô gái đi giày cao gót lảo đảo bước đi, Tần Chi Dương lại nhìn về phía Du Thư Lãng.

"Chúng ta đang nói đến đâu rồi?" Cậu dùng tay trái cầm lấy cốc cà phê, nhấp một ngụm rồi đặt bên trái, "À đúng rồi, nói đến Phàn Tiêu."

Gương mặt của chàng trai trẻ căng thẳng như đêm qua: "Hắn chế giễu tôi, còn chửi tôi, và nghi ngờ khả năng của tôi, đây là điều tôi hoàn toàn không thể chấp nhận, cho nên tôi muốn chỉnh lại suy nghĩ của hắn."

Du Thư Lãng chậm rãi nhíu mày: "Cậu ta chỉ là nhất thời lỡ miệng, Tiểu Tần tổng không cần để ý."

Ánh mắt của Tần Chi Dương bỗng chốc trở nên nhiệt tình: "Anh không hỏi tôi định làm thế nào để chỉnh hắn sao?"

Du Thư Lãng im lặng một lát mới hỏi: "Chỉnh thế nào?"

"Tôi và hắn không có quan hệ gì trong cuộc sống và công việc, điều duy nhất có thể khiến chúng tôi liên quan đến nhau, chỉ có anh, trưởng phòng Du."

"Ý cậu là gì?"

"Nếu tôi cướp anh khỏi hắn, anh nghĩ tôi có phải là người thắng không?"

Du Thư Lãng kinh ngạc, sau đó lại bất đắc dĩ: "Tiểu Tần tổng thật sự là thuận buồm xuôi gió quen rồi, không chịu nổi một chút uỷ khuất, không chịu nổi một chút thiệt thòi, để lấy lại thể diện, ngay cả chuyện điên rồ như vậy cũng có thể nghĩ ra." Anh đứng dậy, "Nếu không có việc gì về công việc, tôi đi ra ngoài trước."

Du Thư Lãng bước nhanh về phía cửa, vừa chạm tay vào nắm cửa, liền nghe người phía sau nói: "Tôi thực sự rất thích anh."

Lửa giận đè nén đã lâu bỗng chốc dâng trào, Du Thư Lãng cảm thấy dường như mọi người trên thế giới này đều đang giễu cợt anh!

Quay đầu lại, anh nhìn Tần Chí Dương, không hề khách sáo: "Nhóc con, không ai rảnh mà chơi với nhóc cả."

Tần Chí Dương cũng không tức giận: "Tôi hy vọng anh có thể dùng lý trí nghiêm túc phân tích một chút. Thứ nhất, tôi là gay, phù hợp với anh. Thứ hai, anh rất chuyên nghiệp, tôi rất ngưỡng mộ cách làm việc của anh. Thứ ba, tôi là người theo chủ nghĩa Plato* tinh thần, cả đời này sẽ không hôn môi, không làm tình, nên sẽ không gây phiền phức gì cho anh. Anh chỉ cần hợp tác với tôi, để người kia phải hối hận vì những gì đã làm và nói ngày hôm qua."

(*Tình yêu Plato: là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mối liên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt.)

Tần Chí Dương đứng dậy, đưa tay về phía Du Thư Lãng: "Làm bạn trai của tôi, tôi sẽ giúp anh rời xa hắn."

—-------

Bình Luận (0)
Comment